Phùng Mai cũng bị dọa trắng mặt: “Tôi cũng chỉ tát có một cái, cùng lắm chảy chút máu mà thôi!”
Nhạc Hồng sợ liên lụy tới mình, từ trên ghế đứng dậy đi sang một bên: “Là mẹ con bé đánh, tôi không hề liên quan!”
Đúng lúc này, dường như Lê Dạng từ trong lòng chị Tiền từ tử tỉnh dậy, yếu đuối nói: “Chị Tiền, em sợ là không được rồi, phiền chị nói cho Quý Hoài Chi, em đối với anh ấy trời đất có thể chứng giám, em tuyệt đối sẽ không vì tiền mà ly hôn với anh ấy.”
Dứt lời, cô nghiêng đầu một cái, lại hôn mê bất tỉnh.
Thất ra, Lê Dạng thật sự choáng váng, chiều tối vừa mới uống rượu giờ lại đụng vào tường như vậy, cho nên cô không cần phải giả vờ choáng váng.
Chị Tiền thấy Lê Dạng như thế, tức giận chỉ vào đám người Dương Xuân Hoa cùng Phùng Mai: “Các người thật là một đám người độc ác, Lê Dạng tốt xấu gì cũng là con gái, cháu gái các người, sao các người có thể vì tiền mà làm ra điều tàn ác như vậy!”
Chị ta nói với người phụ nữ đi theo: “Tiểu Triệu, nhanh đi báo cảnh sát, nói bọn họ đánh người.”
Tuy chị Tiền là người nhiều chuyện, nhưng chị ta cũng nhiệt tình, vốn đã chướng mắt Phùng Mai nhưng cũng là nước sông không phạm nước giếng, ban ngày khi nghe xong chuyện Lê Dạng kể, sự khinh bỉ cùng địch ý của chị ta đối với Phùng Mai đã tăng vọt lên, buổi tối thấy Phùng Mai dẫn theo Dương Xuân Hoa cùng Nhạc Hồng tới, chị ta đã biết sẽ có chuyện chẳng lành liền kéo chị Triệu ở gần đó tới đây, cùng nhau làm chứng cho Lê Dạng.
Dương Xuân Hoa vừa nghe tới muốn báo cảnh sát, liền nóng nảy: “Báo cảnh sát cái gì, chúng ta dạy dỗ cháu gái của mình có liên quan gì tới cô?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play