Cô thầm nghĩ chén rượu cô uống chắc chắn rất mạnh, nếu không sao cô lại có thể phản kháng đám người Dương Xuân Hoa mà không chút sợ hãi, ngược lại có một sức mạnh áp chế mãnh liệt.
Nhạc Hồng vừa nghe liền nở nụ cười, bà ta hả hê nhìn về phía Phùng Mai: “Chị dâu, quả nhiên chị đã sinh được một đứa con gái tốt!”
Phùng Mai cũng đã bị tức giận không nhẹ, nghe được lời nói như chế nhạo của Nhạc Hồng, không chút nghĩ ngợi liền vung bàn tay về phía Lê Dạng: “Tao đánh chết mày cái đồ không có lương tâm.”
Lê Dạng theo bản năng muốn trốn, nhưng khi cô nhìn thoáng qua thấy góc áo ở ngoài cửa, cô chỉ hơi nghiêng người tránh khỏi bàn một tay Phùng Mai một chút, một bên lại cao giọng cô: “Sao mọi người có thể vì nhà họ Phó mà ép chúng con ly hôn, chúng con là thật lòng yêu nhau.”
Vừa dứt lời, bàn tay Phùng Mai đã rơi xuống, Lê Dạng thừa dịp đụng vào một bên vách tường, phát ra một tiếng kêu thê lương: “A!”
Theo một tiếng “đông”, chỉ thấy cả người Lê Dạng đụng vào một bên tường, cả người cô giống như xụi lơ, trượt xuống ngã trên mặt đất.
Cô ôm trán, máu tươi từ khe ngón tay cô chảy ra, nhuộm đỏ cả bàn tay, từ mép tóc nhỏ xuống dọc theo mắt trái cho đến hết khuôn mặt trắng nõn, đúng là mười phần dọa người.
Lúc máu tươi lướt qua mắt trái, Lê Dạng cảm nhận được sự nóng rực từ sâu trong đáy mắt đang đánh úp lại, cô cố gắng xem nhẹ sự khó chịu này, vươn bàn tay nhuốm máu về phía Phùng Mai, vừa đáng thương vừa đáng sợ: “Mẹ, cho dù mẹ có đánh chết con, con cũng sẽ không ly hôn với Quý Hoài Chi.”
Ngay sau đó ngoài cửa đã truyền đến một tiếng kinh hô: “A, đánh chết người rồi!” Chị Tiền từ cửa xông vào, một tay nâng Lê Dạng dậy, nhìn máu tươi từ trên đầu cô chảy xuống má, lại hướng ra cửa cô: “Mau tới đây, mẹ ruột đánh chết con rồi!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play