Thường Thanh Niệm khẽ lắc đầu, chậm rãi xoay người đến giường nệm, ngồi xuống. Đầu ngón tay nàng vương một sợi tóc đen, vô thức xoắn nhẹ quanh ngón tay, trong lòng phiền muộn không thôi.
“Thừa Cầm, mang hộp hương lại đây. Bổn cung muốn châm hương triện.” – Nàng cất giọng trầm thấp, mềm như gió đêm.
Thừa Cầm biết nương nương lại muốn đốt thứ hương ngọt đến sặc người kia, nhưng hôm nay nàng cũng chẳng nỡ khuyên can, lặng lẽ mang đến đầy đủ hương cụ.
Thường Thanh Niệm dựa nghiêng bên chiếc bàn thấp, động tác quen thuộc mà thuần thục: lấy hương, châm lửa, rồi thong thả đặt lên lư đồng. Khói hương mảnh như tơ nhện dần cuộn quanh người nàng, khiến gương mặt vốn kiều diễm nay phủ thêm một tầng u buồn như ngọc trai bị lớp bụi mờ che lấp.
“Nương nương…” – Thừa Cầm do dự một hồi, rồi rụt rè hỏi – “Vân Thường cô nương… người định an trí thế nào?”
Mi mắt Thường Thanh Niệm nửa khép, im lặng rất lâu, sau mới khẽ nói:
“Trước cứ để nàng ấy yên. Không cần làm gì, cũng không được tiến điện hầu hạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play