Chu Huyền lúc này mới chợt hiểu ra, tiểu nữ nhân kia vốn là lo sợ chàng sẽ giở trò bắt nàng đọc sách để tra khảo, nên mới hết lần này đến lần khác tìm kế hoãn binh, mong tách tâm tư chàng ra chỗ khác.
Chàng nhẹ nhàng nâng Thường Thanh Niệm dậy từ trong lòng, khoé môi cong cong, mỉm cười ôn nhu nói:
“Được rồi, hôm nay trẫm không hỏi đến thư nữa, mang ái phi ra sân dạo chơi, cùng ngắm đám tuyết sư kia một chút.”
Nghe vậy, Thường Thanh Niệm lập tức tựa vào gối mềm, gương mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ khó xử. Lúc thì ôm bụng, lúc lại chau mày, như thể chẳng rõ bản thân không khoẻ ở đâu, chỉ biết viện cớ không muốn bước ra ngoài tuyết lạnh.
“Bệ hạ à, bên ngoài tuyết bay lạnh buốt, trong điện mới ấm áp dễ chịu, người cần chi ra đó ngắm tuyết sư tử cho đông lạnh người?” Nàng khẽ cau mày, giọng điệu mang theo vài phần nũng nịu uỷ khuất.
Chu Huyền khẽ nhướng mày, dường như đã sớm đoán được tâm tư nhỏ nhặt của nàng, liền nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an:
“Có trẫm bầu bạn bên cạnh, Khanh Khanh không cần sợ gì cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play