Thôi Phúc cúi đầu, nhìn áo khoác trong tay mà không dám đưa ra, chỉ đành thở dài một tiếng, nhẹ tay vén tay áo lên lau vội mồ hôi đang túa ra nơi trán. Tuyết bay mịt mù, gió réo từng cơn, vậy mà hắn lại mướt mồ hôi vì chạy gấp trong trời giá lạnh.
“Khá lắm!” Hắn lẩm bẩm, “Chạy nhanh còn phải kịp đi thỉnh ngự y cho nương nương.”
Trong điện, mùi Long Tiên Hương vẫn chưa tan, khí ấm xen lẫn hương trầm nồng nàn phảng phất khắp nơi. Thường Thanh Niệm ngã nghiêng trên giường nệm, ý thức dần tỉnh táo giữa cơn mơ hồ. Trong lúc còn chưa hoàn toàn hồi thần, bên tai đã vang lên giọng nói trầm ổn quen thuộc:
“Niệm Niệm?”
“… Bệ hạ…”
Nàng khẽ đáp, còn chưa kịp ngồi dậy, thân mình đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm ghì vào lòng. Tấm thân ấm áp, mùi hương quen thuộc vây lấy nàng, khiến nàng không khỏi khẽ than một tiếng rồi dụi đầu vào ngực y tìm chút yên lòng.
Qua một hồi lâu, hơi thở mới dần ổn định lại, Thường Thanh Niệm khẽ ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trên người Chu Huyền chỉ khoác một lớp trung y mỏng – vẫn là chiếc áo nàng tự tay làm, từng đường kim mũi chỉ đều chứa chan tình ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play