Trong điện Thọ An Cung vắng lặng, Thường Thanh Niệm quỳ gối trên nền đá cẩm thạch, dáng người yểu điệu, khăn tay trắng nõn thấm đẫm lệ chực rơi. Nàng nhẹ nhàng lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào:
“Thiếp thân nào dám trách Khác tỷ tỷ? Chỉ mong nương nương có thể vì thiếp nói một lời, lần sau nếu có chuyện, xin hãy thương tình báo trước một tiếng. Khác tỷ tỷ vừa ra tay liền kẹp đao giấu kiếm, thiếp còn ngỡ rằng Thái hậu nương nương giận thiếp, muốn cùng nàng liên thủ mà loại bỏ thiếp thân nữa kia…”
Ngày ấy, sau khi nghe Khác phi và An tiệp dư hồi bẩm lại chuyện ở Hàm Nghi cung, Đặng Thái hậu liền nổi trận lôi đình, trong lòng đã hạ quyết tâm từ nay về sau không tin vào những lời hoa mỹ xảo trá của Thường Thanh Niệm nữa.
Thế nhưng hôm nay gọi nàng tới tra hỏi, càng nghe càng thấy có điều đáng suy ngẫm, không khỏi cảm thấy lời nàng nói lại có phần chân tình.
Thái hậu vốn đang ấm ức, chẳng rõ nên trút giận vào đâu, đôi mắt phượng chứa đầy âm u nghi hoặc, lặng lẽ đánh giá người đang quỳ trước mặt.
Thường Thanh Niệm từ ngày được ân sủng, đã quen hưởng chút long ân, tự cho rằng bản thân cũng mang vài phần khí tượng tôn quý. Bị Thái hậu nhìn chăm chăm như thế, nàng vẫn không hề lúng túng, trái lại càng diễn trò khóc than như thật, thanh âm run rẩy, ánh mắt ướt đẫm đầy uất ức.
Những lời này vừa nói ra, dù Thái hậu trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhất thời cũng không thể kết luận nàng cố ý gây chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT