Gần đây, Hòa Y quả thật cảm thấy bản thân đã mệt đến độ hồ đồ, nếu không thì sao có thể ngủ thiếp đi ngay trong xe ngựa thế này? Có lẽ do xe ngựa của phủ Triệu gia quá đỗi êm ái, khiến nàng bất giác lơi là, quên cả nghi lễ, quên cả bản thân là ai.
Đến khi nàng tỉnh dậy, lần nữa mở mắt ra, phát hiện bản thân đang tựa đầu vào vai Triệu Tễ Vân thì cả người như bị sét đánh, hai má đỏ bừng, vội vã quay đầu nhìn chàng với ánh mắt hốt hoảng.
Thế nhưng, Triệu Tễ Vân chỉ thản nhiên ngồi yên, ánh mắt dịu dàng nhìn ra ngoài cửa xe như chẳng hề nhận ra hành động vô lễ vừa rồi của nàng. Đợi đến khi cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn mình, chàng mới chậm rãi nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười ấy như ánh nắng xuân, khiến tim nàng đập rộn ràng.
Hòa Y vội vàng ngồi ngay ngắn, cúi đầu chỉnh lại váy áo. Một lúc sau mới ổn định tâm tình, khẽ cắn môi, giọng nhẹ như gió thoảng, thốt lên:
“Thất lễ.”
Triệu Tễ Vân chỉ mỉm cười, giọng nói ôn hòa, đầy khí độ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play