Hòa Y dạo này rất sợ nóng, vừa bước sang tháng Năm, thời tiết oi ả khiến nàng dễ mệt mỏi, y phục cũng thường xuyên ướt đẫm mồ hôi. Vài vị tẩu tử thương nàng yếu đuối, đành thu xếp từ canh tư đã lên đường, tránh để nàng phải phơi nắng giữa trưa mà choáng váng.
Hôm ấy, vào cuối giờ Thìn, đoàn người cuối cùng cũng tới được dịch trạm gần kinh thành nhất. Vốn định chỉ dừng chân một chút rồi tiếp tục hành trình, nhưng thấy Hòa Y sắc mặt nhợt nhạt, cả người lơ mơ như không đứng vững, ai nấy đều lo lắng. Cuối cùng, mọi người quyết định nghỉ lại nơi đây một ngày cho nàng dưỡng sức.
Dẫu sao cũng đã gần tới kinh, chẳng vội gì một ngày ngắn ngủi.
Sau khi tắm rửa xong, Hòa Y thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều. Biết hôm nay không cần ra ngoài, nàng chỉ mặc bộ trung y nhẹ nhàng, tóc vẫn còn ướt, xõa dài sau lưng để hong khô. Thân thể mỏi mệt khiến nàng không buồn chải tóc, chỉ nghiêng mình nằm trên sập nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc liền thiếp đi.
Giữa trưa, Triệu Tễ Vân thúc ngựa phi nhanh đến dịch trạm. Dẫu bề ngoài hắn vốn ôn nhã, thư sinh, nhưng lúc này vẻ mặt lại đanh lại, như mang theo chút u ám, khiến người lạ khó dám lại gần. Hắn còn chưa kịp hỏi han người quản trạm, đã nghe phía sau vang lên tiếng gọi thanh trong:
— "Tiểu thúc!"
Hắn quay đầu lại, liền thấy Như Nguyệt – cháu gái của hắn, năm nay chín tuổi, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, tay ôm một bó hoa dại, có vẻ như vừa hái bên đường. Nàng chạy lại, đôi mắt sáng rỡ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play