Đêm ấy, Triệu Tễ Vân ngả người nằm trên sập, mắt nhắm hờ, giọng trầm thấp mà ôn hòa, trong câu chữ lại ẩn chút làm nũng:
“Mẫu thân ta có hỏi đôi mắt làm sao lại ra nông nỗi này, ta liền nói là không cẩn thận va phải khung cửa. Xem như giữ lại được chút mặt mũi.”
Hòa Y đang ngồi nghiêng bên sập, tay cẩn thận bôi thuốc quanh mắt cho hắn. Da hắn trắng, nên chỉ một vết bầm xanh nhạt cũng dễ thấy rõ. Buổi sáng đã nổi rõ, đến đêm lại càng lộ ra sắc tím sẫm, dù có dùng phấn cũng khó che.
Nàng nghe vậy trong lòng dâng lên hổ thẹn, thầm nghĩ có phải mình quá nặng tay với hắn hay không. Trước kia nàng chưa từng động tay với Lý Tề Quang, cớ sao cứ đến lượt Triệu Tễ Vân là lại nhịn chẳng được?
Động tác của nàng khẽ chậm lại, tay nhẹ hơn hẳn, khe khẽ nói:
“Sau này thiếp sẽ không đánh chàng nữa... cũng sẽ không để người khác chê cười chàng.”
Lời này nàng rất hiếm khi nói ra, lại như một lời tình tự ngọt ngào rót thẳng vào tai hắn. Triệu Tễ Vân lập tức mở mắt, cong môi cười, mặt áp nhẹ vào tay nàng, khẽ giọng nũng nịu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play