Hôm qua sau khi hạ sơn, Lý Tề Quang trở về khách điếm nghỉ ngơi. Thân thể tuy mỏi mệt, nhưng tâm trí lại trằn trọc chẳng yên. Trong lòng ngổn ngang bao điều, nghĩ đến cuộc gặp gỡ với Hòa Y mà cảm xúc dâng trào — vừa ngọt ngào, lại chua xót.
Ngọt ngào là bởi ánh mắt nàng khi nhìn chàng vẫn chứa chan dịu dàng, vương chút mộ luyến như xưa. Nhưng chua xót... lại vì họ, rốt cuộc cũng chẳng thể là phu thê.
Đêm đó, chàng xoay trở không yên, không sao chợp mắt nổi. Trong đầu chỉ toàn là bóng hình nàng, mà càng nghĩ càng thấy tương lai mờ mịt. Họ rồi sẽ ra sao đây?
Đến gần canh năm, chàng mới chợp mắt được một chút. Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Lý Tề Quang vội bật dậy, giọng trầm thấp khác hẳn ngày thường:
“Sao không gọi ta dậy? Ta chẳng đã dặn, vừa đến giờ Thìn thì phải gọi ta rồi hay sao?”
Y thư vốn quen với vẻ ôn hòa, dịu dàng của chàng, nay thấy sắc mặt chàng nặng nề như vậy, bất giác cũng luống cuống.
“Tiểu nhân thấy Nhị gia mỏi mệt, hiếm khi mới ngủ yên giấc... nên không dám quấy rầy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play