Kiều tiên sinh níu lấy Ngô di nương, hỏi kỹ xem những viên thuốc đó đáng giá bao nhiêu, tính toán một năm bán được bao nhiêu, sau khi có con số ước chừng, bà quay về cùng Mễ Hạt Tử tính đi tính lại nhiều lần, vừa vui mừng vừa cảm khái.
"Tính ra cũng phải, những viên thuốc trên núi chúng ta đúng là thứ tốt. Sư môn có người xuống núi, việc đầu tiên là mang theo nhiều thuốc, phòng khi trên đường bị bệnh, hoặc gặp người bệnh thì có thể dùng. Nhưng sao chúng ta lại không nghĩ ra đây là một con đường kiếm tiền nhỉ?"
"Vì chúng ta không có ai chỉ chăm chăm vào tiền bạc. Không có người làm ăn." Mễ Hạt Tử cuộn tròn người ngồi trên ghế, buồn bã nói.
"Cũng phải, ai. Còn bông vải kia, thật sự kiếm được tiền à?" Kiều tiên sinh nhìn Mễ Hạt Tử.
Chuyện bông vải, bà đã hỏi Ngô di nương. Ngô di nương nói, bông vải là thứ mới, vải bông lại càng mới, chưa từng có, nên kết quả thế nào thật khó nói.
"Nàng ta nói được, thì tám chín phần mười là được." Chuyện bông vải khiến Mễ Hạt Tử vô cùng uất ức. Chuyện này, nàng ta đã nhắc mấy lần, sao hắn lại có thể quên được chứ! Mụ đàn bà họ Mạnh kia cũng không hé một lời!
"Lúc nãy về, Khải Minh nói với ta, Đại đương gia bảo làm cái thứ không mang thai kia, nói là thứ tốt, có thể kiếm được nhiều tiền." Kiều tiên sinh nhắc đến "nhiều tiền", khẽ hít một hơi: "Đại đương gia nói nhiều tiền, thì chắc chắn không ít."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play