Dương lão thái gia đứng ở cửa chính, chắp tay sau lưng, mặt mày âm trầm, nhìn Dương Đống Lương và Ngũ Tín đi theo sau quản sự.
Dương Đống Lương vừa thấy Dương lão thái gia, bao nhiêu tủi hờn trong lòng lập tức tuôn trào, gọi một tiếng "Ông nội" rồi nước mắt lã chã rơi.
Vị ông nội này tuy không phải ông nội ruột của hắn, nhưng lại thương hắn hơn cả ruột thịt. Ông thường nói, hắn là mạng sống của ông, ông thương hắn đến mức có thể hy sinh cả tính mạng.
Dương lão thái gia mặt mày sa sầm, nhìn Dương Đống Lương đang lao về phía mình, vẫn chắp tay sau lưng, không hề nhúc nhích.
Dương Đống Lương lao đến nửa chừng thì nhận ra có điều không ổn.
Sững sờ một lúc, Dương Đống Lương đột nhiên tỉnh ngộ, vội cười nói:
"Ông nội, ông không nhận ra con phải không? Là con đây! Lương ca nhi đây! Ông không nhận ra con sao? Ông nội nhìn kỹ lại đi, con chỉ đen đi một chút, gầy đi một chút thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT