🐆Chương 5🐆

🐻‍❄️ Dịch:quacquac000.

____

 

Dương Linh: “…………”

Xong rồi, bại lộ rồi, cô còn chưa kịp nghĩ ra lời bao biện.

Bạch Dã nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”

Thấy không thể giấu được nữa, Dương Linh đỏ bừng mặt, lí nhí biện minh: “Tôi... tôi đương nhiên là không có sữa! Tôi là một con linh dương mới lớn, làm sao có thể không con mà có sữa?”

"Vậy vừa nãy ta hỏi ngươi có không, ngươi lại trả lời có." Báo tuyết lặng lẽ đến trước mặt cô, nhe ra cặp răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, đáy mắt lóe lên một tia sáng vàng.

"Tôi... tôi..." Dương Linh lắp bắp, vừa lo lắng vừa có chút ngượng ngùng, “Tôi tưởng anh nói là loại sữa kia...”

Đến lượt Bạch Dã im lặng.

Bên cạnh, Tô Bạch đã khóc không ra hơi. Cậu chỉ muốn bú sữa thôi mà, sao lại khó đến vậy?

Báo tuyết con vốn đã mềm mại đáng yêu, nay lại khóc thút thít đầy tủi thân, ngay cả Dương Linh cũng thấy nó đáng thương, không kìm được hỏi Bạch Dã: “Mẹ nó đâu? Báo con nhỏ phải bú sữa mẹ.”

Bạch Dã lắc đầu: “Ta không biết.”

Dương Linh im lặng.

Phải biết rằng, trong thế giới động vật, phần lớn là con cái nuôi dưỡng con non. Ngay từ khi còn nhỏ, mẹ cô đã dẫn cô vượt núi tìm thức ăn, truyền dạy kỹ năng sinh tồn. Còn bố cô, chỉ biết đứng trên đỉnh núi hứng gió phơi nắng ăn cỏ, thỉnh thoảng buồn chán thì dùng cặp sừng dài của mình gãi lưng.

Nhưng Dương Linh không ngờ, hôm nay cô lại thấy một con đực mang con. Nhìn Bạch Dã lo lắng nhìn con non, Dương Linh đột nhiên cảm thấy, động vật ăn thịt có răng nanh và móng vuốt, dường như cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng.

"Tôi biết một phương pháp có thể hữu ích..." Dương Linh đột nhiên lên tiếng.

Bạch Dã: “Phương pháp gì?”

“Động vật ăn cỏ chúng tôi có một phương pháp nuôi con non, gọi là nhai lại.”

“Nhai lại?”

Nghe thấy hai từ này, báo tuyết con đang khóc nức nở lập tức dừng lại, sợ hãi trừng to đôi mắt xanh biếc, nước mắt chực trào, đáng thương vô cùng.

"Xem ra nó biết rồi, nghe thấy cái này đều vui mừng đến mức không khóc nữa." Dương Linh từ ái cười, tràn đầy ánh sáng của tình mẫu tử, “Nhai lại chủ yếu chỉ động vật ăn cỏ, ví dụ như cừu, bò, hươu và các loài khác, sẽ nôn thức ăn đã nuốt vào dạ dày ra miệng, nhai lại lần nữa.”

Nôn ra à? Bạch Dã lần đầu tiên nghe thấy cách nói này. Bản thân nó cũng sẽ nôn, nhưng là khi liếm lông ăn quá nhiều lông thì sẽ nôn ra búi lông, chứ chưa từng nghe nói nôn thức ăn.

Bạch Dã: “Các ngươi dùng phương pháp này để nuôi con non sao?”

"Động vật ăn cỏ thì ít hơn, nhưng một số loài chim cũng dùng phương pháp này để nuôi con non." Dương Linh giải thích, “Vì thức ăn nhai lại đã qua dạ dày của chúng tôi, đã là thức ăn bán tiêu hóa, tương đối mềm đối với con non, nên rất thích hợp cho chúng hấp thụ.”

Bạch Dã quan sát báo tuyết con, dường như đang đánh giá tính khả thi của phương pháp này.

Tô Bạch lập tức lắc đầu, khóc to hơn.

"Rít gào~!" QAQ

Không! Không! Cậu không muốn ăn thứ mà động vật khác nôn ra đâu!!

Đáng tiếc Bạch Dã rất hứng thú với phương pháp này, nó ngồi xổm bên cạnh Tô Bạch, tìm kiếm cảm giác nôn búi lông của mình, rất nhanh đã nôn ra một vũng thức ăn bán tiêu hóa nhỏ.

Tô Bạch cả người như nghẹt thở, đây là cách nuôi con gì vậy? Cậu không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, vừa bò được hai bước đã bị báo tuyết trưởng thành ngậm vào gáy.

Tô Bạch: Đứng hình như khúc gỗ [ảnh]

Không biết đây là phép thuật thần kỳ gì, dường như bị niệm chú định thân, chỉ cần bị cắn vào gáy, toàn thân cậu hoàn toàn không động đậy được nữa. Sau đó cậu bị con báo tuyết lạnh lùng vô tình ném xuống trước mặt "thức ăn".

Bạch Dã: “Ăn đi.”

Tô Bạch: “Ọe...”

Tô Bạch nôn khan một cái, không chút do dự quay đầu đi.

Không, cậu là một con báo tuyết có khí phách, thà chết đói cũng không ăn thứ này!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Bạch Dã cau mày thật chặt. Thật sự đáng sợ đến vậy sao? Thế là nó thử đặt mình vào vị trí của Tô Bạch, nếu để nó ăn một đống thứ này, Ọe…

Bạch Dã cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn, không còn ép Tô Bạch ăn thức ăn nhai lại giả dối của mình nữa, mà là nhai nát thịt mềm rồi đưa cho cậu.

Tô Bạch: “...”

Tuy nhiên vẫn không muốn ăn.

Báo tuyết lớn nheo mắt, đè gáy báo tuyết con, cưỡng chế nhét "thức ăn" vào miệng cậu.

"Gào hú hú!!" Tô Bạch giãy giụa kịch liệt, nhưng khi cậu nếm thử mùi vị của "thức ăn"…

Chụt chụt, ừm?? Hình như không có mùi vị lạ? Dường như còn hơi ngọt?

Báo tuyết con cúi đầu, vừa khóc vừa ngốn nghiến ăn.

Huhu, cậu không phải là một con báo tuyết dễ dãi như vậy! Chắc chắn là do cậu quá đói, đây không phải lỗi của cậu!

Mười phút sau, báo tuyết con ăn đến bụng căng tròn.

Tô Bạch dừng lại, cậu tìm một chỗ sạch sẽ, bắt chước cách Bạch Dã trước đó, thè lưỡi hồng ra, tự mình liếm lông.

Dường như vì bữa ăn vừa rồi trái với ý muốn của mình, báo tuyết con trông có vẻ buồn bã.

Nhưng may mắn là lần này cậu không nôn nữa.

Bạch Dã thả con linh dương cái đi, rồi ở lại trong hang.

Tô Bạch còn quá nhỏ, vừa ăn no là muốn ngủ. Cậu nhìn Bạch Dã cách đó không xa, cái đuôi của đối phương thật dày, bộ lông trước ngực vừa dài vừa dày, chắc chắn rất mềm mại và ấm áp.

Tiếc là cậu không biết đại ca có muốn nhận nuôi cậu không, hơn nữa cậu lại sợ mình vừa đến gần, đại ca lại bắt cậu ăn cái thứ "thức ăn" nhục nhã kia, Tô Bạch chọn một phương pháp trung hòa, tìm một chỗ khuất gió sau lưng con báo tuyết trưởng thành để ngủ gà ngủ gật.

Mặc dù không có gió thổi đến, nhưng cái lạnh trong không khí vẫn khiến cậu run rẩy. Trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt, bản năng sinh tồn khiến cậu tự học được cách dùng cái đuôi to mềm mại của mình quấn quanh cơ thể.

Mặc dù cái đuôi của cậu không to bằng của đại ca, nhưng có còn hơn không, ấm được chút nào hay chút đó.

Báo tuyết con nghĩ vậy, ngáp một cái, dần dần nheo mắt lại.

Bạch Dã không biết tại sao mình đột nhiên nằm xuống, đợi đến khi nó đứng dậy, chuẩn bị nói với báo tuyết con rằng nó sẽ rời đi, thì lại phát hiện báo tuyết con đã ngủ thiếp đi.

Một cục nhỏ xíu, lồng ngực mỏng manh phập phồng theo hơi thở, như thể nó chỉ cần một cái vung chân là có thể bóp nát.

Như thể bị mê hoặc, con báo tuyết trưởng thành duỗi chân trước ra, cẩn thận thu móng vuốt vào, chỉ dùng đệm thịt mềm mại chạm nhẹ vào râu của báo tuyết con.

"Khò khò~" Báo tuyết con trở mình, phát ra tiếng kêu gừ gừ đáng yêu.

Không bị đánh thức sao?

Bạch Dã lại chọc vào người báo tuyết con một cái.

Mềm... mềm quá... tim tan chảy mất!

Bạch Dã khó tin nhìn lòng bàn chân mình, hóa ra đây là cơ thể của con non sao?

"Khò khò~" Tiếng gừ gừ của báo tuyết con lớn hơn.

Thông thường, báo tuyết là loài mèo sống đơn độc, sau khi giao phối thì con cái sẽ nuôi dưỡng con non. Hơn nữa Bạch Dã chỉ mới trưởng thành hai năm, chưa từng giao phối với con báo tuyết cái nào khác. Nó chưa bao giờ biết, hóa ra con non của loài chúng lại mong manh đến vậy, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Một sinh vật nhỏ bé như vậy, làm sao mà lớn lên được như nó chứ?

Chẳng lẽ khi còn nhỏ mình cũng nhỏ bé mềm mại như vậy sao?

Một cơn gió thổi đến, báo tuyết con bất lực cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình lại.

Bạch Dã nheo mắt lại, vòng báo tuyết con vào bộ lông mềm mại dưới bụng mình.

Mãi mới ăn no được một bữa, đừng để bị chết cóng.

Hù hù hù~

Khối khí lạnh từ phương Bắc đụng vào núi Cô Cô, gây ra lượng mưa lớn.

Thế giới bên ngoài hang động gió giật mạnh, tuyết rơi dày đặc.

Trên sườn núi, Dương Linh trở về gặp con linh dương đực đang đợi cô, chúng vội vã giao phối trong tuyết. Vào mùa xuân năm sau, những chú linh dương con mới sẽ ra đời trên núi Cô Cô.

Ở nơi tránh gió dưới vách đá, đại bàng vàng hung dữ cuối cùng cũng bắt được một con thỏ tuyết, nuôi sống ba con đại bàng con đang đói meo, nếu không chúng sẽ tự giết nhau, ăn thịt đồng loại.

Trong hang dưới chân núi, gia đình gấu nâu ba con chìm vào giấc ngủ đông, bầu bạn với chúng còn có những hạt dẻ thu thập được vào mùa thu, và những vại mật ong ngọt ngào.

Bên cạnh núi Cô Cô, hai anh em báo tuyết sống chung vẫn đang vật lộn mưu sinh, chúng lợi dụng lớp tuyết gió che phủ, mệt mỏi tìm kiếm con mồi.

Trong môi trường tự nhiên khắc nghiệt, sự sống muốn tồn tại phải nỗ lực gấp ngàn lần.

Nhưng Tô Bạch tạm thời không cần lo lắng những vấn đề đó nữa, vì cậu đã có một con báo tuyết che mưa chắn gió cho cậu.

Trong hang động ấm áp, báo tuyết con thoải mái trở mình, cọ cọ vào cái bụng mềm mại trước mặt, nơi đây ấm áp và an toàn, là nơi thoải mái nhất trên đời.

_____

22/7/25

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play