🐆Chương 1🐆

🐻‍❄️ Dịch:quacquac000

_____

 

Hù hù hù~

Mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh vô tình quét qua toàn bộ dãy núi Cô Cô.

Trong một hang động trên đỉnh núi Cô Cô, một chú báo tuyết con mới sinh được một tháng rưỡi, cuộn tròn cơ thể mềm mại của mình.

Nhưng nó quá nhỏ, cơ thể yếu ớt không đủ sức chống chọi với gió lạnh khắc nghiệt, lại một đợt gió lạnh nữa thổi tới…

Lạnh quá!

Giống như đang giữa mùa đông bị người ta vén cổ áo, nhét một nắm tuyết vào sau lưng vậy.

Trong mơ mơ màng màng, Tô Bạch không khỏi rùng mình, sao lại lạnh thế này, hệ thống sưởi bị hỏng à?

Tô Bạch theo bản năng cuộn tròn cơ thể, muốn tìm lại cảm giác ấm áp, nhưng dù cậu đổi tư thế nào, nhiệt độ vẫn càng ngày càng thấp. Không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cậu, như muốn đông cứng cậu thành một que kem.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng gió rít gào, như tiếng than khóc của một sinh vật tà ác nào đó.

Tô Bạch chớp mắt, cậu bị lạnh đánh thức.

Nhưng đây là đâu?

Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, không khí thoang thoảng mùi đá đặc trưng, trước mắt tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ xa truyền đến.

Cậu theo bản năng đi về phía ánh sáng, muốn tìm hiểu xem sao. Nhưng vừa bước một bước, cậu đã phát hiện ra điều bất thường, cậu không phải đi, cậu giống như đang bò.

Giống như động vật, bò bằng bốn chi.

Sao lại thế này?

Tô Bạch nghiêng đầu cố gắng đứng dậy, nhưng hai "tay" phía trước vừa buông đất đã ngã xuống.

Được rồi, bò thì bò, có thể là giường quá lớn, dù sao cũng không mấy ai đứng dậy khỏi giường, Tô Bạch lạc quan nghĩ.

Nhưng cậu cứ bò mãi, bò mãi, bò rất lâu mà vẫn không thể đến được lối vào.

Tô Bạch quá nhỏ, mới 45 ngày tuổi, dài chỉ 35 cm, hoàn toàn chưa biết đi bằng bốn chi, cái hang động vốn chỉ sâu mười mét, trước mặt cậu lại giống như một hành lang dài vô tận.

Cuối cùng, khi cậu gần như cạn kiệt sức lực, Tô Bạch cuối cùng cũng đến được miệng hang rộng lớn.

Gió cuồng phong xoáy tròn ập đến, xen lẫn tuyết và tinh thể băng. Báo tuyết con bị gió thổi lùi lại vài bước, không khỏi nheo mắt.

Khi Tô Bạch mở mắt lần nữa, cậu không kìm được tiếng kêu kinh ngạc.

Đẹp quá!

Báo tuyết nhỏ trợn tròn đôi mắt màu xanh lam mờ mịt, tò mò nhìn thế giới hoàn toàn xa lạ này.

Trước mắt là cánh đồng tuyết không một chút tạp chất, trên đầu là bầu trời xanh trong vắt, những ngọn núi trùng điệp phủ đầy tuyết dày, gió thổi qua làm tung lên một trận tinh thể băng bạc, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng huyền ảo, giống như một thế giới cổ tích mê hoặc.

Nếu không phải lạnh như vậy.

"Ách xì!" Không khí lạnh lẽo truyền vào phổi, Tô Bạch không kìm được hắt hơi một cái.

Lớp lông non mềm mại của báo tuyết con cũng rung lên theo, khiến nó trông giống như một cục lông mềm mại, gió thổi qua là muốn tan ra.

Nhưng nó quá tò mò, nó chưa bao giờ thấy cảnh tuyết đẹp như vậy, Tô Bạch thăm dò nhấc chân phải lên, run rẩy bước một bước về phía trước. Đệm chân dày của loài mèo tiếp xúc với tuyết xốp, để lại một dấu chân hoa mai đáng yêu trên nền tuyết.

Ơ, hình như không lạnh như nó tưởng?

Bước thêm một bước.

Trên nền tuyết lại xuất hiện một dấu chân hoa mai nhỏ xíu.

Thật kỳ diệu, hóa ra thực sự không lạnh!

Tô Bạch lập tức phấn khích, bốn chân cùng lúc dùng sức đi về phía trước, để lại một chuỗi dấu chân nhỏ xíu trên nền tuyết trắng xóa.

Tuy nhiên, đang chạy thì chú báo tuyết con đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt phấn khích của cậu bị kinh ngạc thay thế.

Chờ đã!

Hoàn toàn không phải vấn đề lạnh hay không lạnh! Vấn đề là cơ thể của cậu sao lại biến thành thế này?

Tô Bạch giơ "tay phải" của mình lên nhìn, đó đã không còn có thể gọi là tay nữa, mà giống như một cái chân, dưới cái chân đầy lông lá là miếng đệm thịt hồng hào, giống như móng mèo. Cậu cử động tay phải, móng mèo cũng cử động theo.

Cậu lại cúi đầu nhìn, phát hiện cơ thể mình cũng biến đổi, đầy lông lá, mềm mại, lớp lông nền màu trắng xen lẫn những đốm hoa văn hình hoa hồng đen, nhìn kỹ, dường như còn có màu hồng tím nhạt.

Sao cậu lại biến thành thế này? Tô Bạch quá kinh ngạc, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ rõ đây là chuyện gì, đột nhiên, mặt cậu bị một vật dài hình que đánh vào.

Á! Ai đánh cậu!

Như giẫm phải lò xo, Tô Bạch sợ hãi nhảy dựng cả người lên!

Nhưng cậu quay quanh người mình mấy vòng, cũng không tìm thấy sinh vật nào khác ở gần.

“Pạch!”

Lại bị đánh!

Lần này Tô Bạch khôn hơn, cậu há miệng ra trước khi vật đó bỏ chạy.

“Oa ô!”

Đợi đến khi cắn được mới phát hiện, thủ phạm lại là một cái đuôi – cái đuôi to mềm mại, đầy lông lá.

Ai đang dùng đuôi quất cậu?!

Tô Bạch cắn cái đuôi quay lại, phát hiện cái đuôi đó mọc ra từ phía sau mông cậu.

Đằng sau mông cậu?!!

Chú báo tuyết con kinh ngạc há to miệng, cái đuôi lập tức thoát khỏi miệng cậu, cong một vòng đẹp mắt trong không trung, bật lên trên trời.

Chíp~! Hóa ra là đuôi của cậu, và đuôi của cậu còn không nghe lời cậu!

Tô Bạch quay lại muốn chơi với cái đuôi, nhưng cái đuôi lại không nghe lời cậu, lúc thì lắc sang trái, lúc thì vẫy sang phải. Báo tuyết con đuổi theo cái đuôi quay tròn, không cẩn thận mất thăng bằng.

Pạch!

Cậu ngã.

Cơ thể nhỏ bé của báo tuyết nảy lên nảy xuống trên nền tuyết, giống như một quả bóng lông mềm mại. Lông xù dính đầy tuyết trong suốt, nhưng cậu lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy vô cùng thú vị.

Tô Bạch trước đây chưa bao giờ chơi trò này, vì vậy cậu lại lăn một lần nữa, rồi lăn thêm lần nữa, rồi lăn lần cuối cùng…

Mệt quá rồi~ không lăn được nữa, về ngủ một lúc đi.

Báo tuyết con thè cái lưỡi hồng hào liếm sạch tuyết trên mũi, rồi mới chậm rãi bò về hang động, lấy đuôi làm gối.

Mặc dù bên ngoài hang động gió vẫn rít gào, nhưng cậu đã có cái đuôi to, cậu không sợ lạnh nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Bạch tỉnh dậy từ giấc ngủ.

Cậu duỗi mình, dùng "tay phải" dụi mắt.

"Ục" một tiếng, bụng cậu kêu lên.

Tô Bạch đến cửa hang liếm một ít tuyết, nước tuyết lạnh lẽo chảy xuôi từ khoang miệng ấm áp xuống ngũ tạng, một cảm giác rùng mình từ chóp mũi trượt dài đến chóp đuôi.

Lạnh quá, báo tuyết con lắc đầu rũ tuyết trên đầu, cậu không muốn ăn tuyết nữa.

Nhưng cậu còn có thể ăn gì đây?

Nhìn khắp nơi, cả thế giới đều là băng tuyết, dưới đất ngoài tuyết ra thì chỉ có đá cứng. Cái đuôi cũng tự mình chạy đến trước mặt cậu, như thể đang chế giễu sự bất lực của cậu.

Oa ô!!

Tô Bạch cắn mạnh vào cái đuôi lớn của mình!

Nhóp nhép nhóp nhép~

Cảm giác thật tuyệt.

Cắn thật mạnh, đau quá!

Xem ra đuôi không ăn được rồi, Tô Bạch tiếc nuối buông miệng, lắc lư cái cơ thể nhỏ bé, không cần học cũng tự biết tìm kiếm lãnh thổ xung quanh, tiếc là dùng hết sức lực cũng không thu hoạch được gì.

Hang động lạnh lẽo, bụng cũng đói meo, chú báo tuyết con há to miệng, phát ra tiếng kêu non nớt: “Chíp chíp oa~!”

Tô Bạch: Σ(⊙▽⊙"a

Đây là gà con nhà ai vậy?

Chỉ suy nghĩ hai giây, cảm giác đói bụng đã chiến thắng sự xấu hổ, Tô Bạch không cần học cũng tự biết phát ra các loại âm thanh mà báo tuyết có thể phát ra.

“Chíp chíp oa~!”

“Ô oa~!”

“Meo oa~!”

Báo tuyết con kêu mãi, nhưng sức lực của nó quá nhỏ, lại bị gió lạnh rít gào che khuất tiếng. Dù nó có kêu la thế nào, cũng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nó.

Tô Bạch kêu mệt, rầu rĩ cúi đầu. Đói quá, chẳng lẽ cậu sẽ cứ thế mà chết đói ở đây sao…

Gió lại mạnh hơn, cuốn theo những bông tuyết trong suốt che phủ cơ thể chú báo tuyết con, tạo thành một ụ tuyết nhỏ trên nền tuyết. Những đốm hoa văn đen trắng xen kẽ, dần dần cũng chỉ còn lại màu trắng.

Cứ thế này, có lẽ không lâu sau cậu sẽ biến thành một con báo tuyết băng, rồi bị kền kền và đại bàng vàng đang lượn lờ trên bầu trời ăn thịt.

Không được, không thể như thế này, dù có chết, cậu cũng phải chết trong hang động ấm áp, ít nhất cũng được toàn thây.

Báo tuyết con ngẩng đầu, khó khăn bò trên nền tuyết, nơi nó đi qua để lại một vệt tuyết dài. Khi nó dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người, nó cuối cùng cũng trở về được nơi quen thuộc.

Tiếng gió nhỏ dần, cái hang động từng lạnh lẽo, dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

Báo tuyết con nheo đôi mắt màu xanh mờ mịt, chìm sâu vào giấc ngủ.

Nó mơ một giấc mơ.

Trong mơ có nệm mềm mại, có người bế nó lên cao trên đầu, quan trọng nhất là, còn có sữa thơm ngọt để uống.

Uống sữa…

Báo tuyết con trong giấc ngủ lộ ra một nụ cười, vô thức cắn cắn cái đuôi lớn của mình, thật tốt, nó cũng muốn uống sữa.

Đúng lúc này, bên ngoài hang động đột nhiên truyền đến một tiếng sột soạt, là tiếng tuyết bị giẫm lên!

Có người đến!

Tô Bạch nhảy dựng lên! Vì đứng dậy quá nhanh, cơ thể còn hơi lắc lư.

Nhưng cậu không thể để ý đến điều đó, cậu quá vui mừng, nhất định là mẹ đã về mang đồ ăn cho cậu rồi! Cậu sắp được uống sữa nóng hổi ngọt ngào rồi!

Tô Bạch tràn đầy vui sướng lao ra khỏi hang động, gần rồi gần rồi, càng ngày càng gần, đúng như cậu mong đợi, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa hang.

Cảm giác đầu tiên là thật cao!

Tô Bạch cần ngửa đầu 180 độ mới có thể nhìn rõ toàn bộ hình dáng của bóng đen.

Nó có chiếc mỏ nhọn như móc câu, toàn thân phủ một lớp lông màu vàng nâu, móng vuốt đen nhọn sáng lấp lánh, giống như một con dao găm sắc lạnh, chỉ cần khẽ gõ một cái là có thể xuyên thủng đầu cậu.

Đáng sợ hơn nữa là ánh mắt của nó, hung dữ và lạnh lùng, như một bạo chúa giết người không gớm tay.

Đây là một con đại bàng vàng, một loài chim săn mồi lớn, chúa tể bầu trời. Thực đơn chính của nó là thỏ cao nguyên, chuột đồng núi Cô Cô, sóc đất, thỉnh thoảng còn ăn các loài động vật lớn như báo tuyết, sói, cừu, hươu và con non của chúng để cải thiện bữa ăn.

Trước con đại bàng vàng cao 1.2 mét, nặng 7 kg, sải cánh rộng 2.5 mét này, Tô Bạch chỉ nặng 900 gram, dài chưa đến 35 cm, hoàn toàn là một đứa em út.

Dù Tô Bạch có ngây thơ đến mấy, cậu cũng biết con chim lớn này không phải đến để đưa đồ ăn cho cậu, mà là đến để ăn thịt cậu!

Tô Bạch:… Inh!

____

Editor:Xin chào!Tớ là Gấu Tuyết đây!

22/7/25

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play