Ánh trăng vương lên khói bụi, phản chiếu trong mắt hắn, lại càng thêm lạnh lẽo.
Hắn cười nhạt, hạ mắt xuống, nhìn về phía người đàn ông gầy trơ cả xương ấy.
Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn hờ hững, vậy mà khiến người ta không rét mà run.
Trong ngoài tiểu viện, mọi người lập tức im bặt.
Những binh lính áp giải chưa từng tận mắt thấy hoàng đế, cũng không rõ thân phận người trước mặt. Nhưng cảm giác áp bức từ kẻ đứng lâu nơi thượng vị như Ứng Trường Xuyên vẫn khiến bọn họ theo bản năng khựng lại, do dự mà hành lễ.
Lúc này, Giang Tuần Ngọc đang định rời đi thì sững sờ tại chỗ:
Ngọa tào! Sao hắn lại ở đây?
Ánh mắt cậu xuyên qua nửa khoảng sân, chạm thẳng vào Ứng Trường Xuyên. Đối phương cũng nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
Vài giây sau, Giang Tuần Ngọc bỗng phản ứng lại —— quyền hành của Ứng Trường Xuyên thật sự đã vươn xa đến mức cực hạn, không chỉ đích thân xuất chinh đánh giặc, ngay cả xử lý lũ lụt cũng phải tự mình trấn giữ mới yên tâm.
Thiên tử vi hành, hiển nhiên không muốn bị người khác nhận ra thân phận.
Ngay khi Giang Tuần Ngọc còn đang do dự không biết nên chào hỏi thế nào, nội thị đi theo Ứng Trường Xuyên bỗng lên tiếng:
“Đại nhân nhà ta tuần tra đường sông, tạm nghỉ lại đây, phiền Hầu Trung đại nhân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”
Thiếu niên lập tức quay người dẫn đường: “Đương nhiên, đại nhân, mời đi bên này.”
Giang Tuần Ngọc dẫn thiên tử đến một căn phòng trống vừa mới dựng trong trang viên, đồ đạc bên trong đều còn mới tinh.
Nhưng vừa bước vào phòng, Ứng Trường Xuyên vẫn không khỏi hơi cau mày. Cách bày trí đơn sơ như thế, quả thực khó mà lọt vào mắt hắn.
“Giang đại nhân xin dừng bước.”
Vừa ra khỏi cửa, cậu đã bị nội thị đi cùng Ứng Trường Xuyên gọi lại.
“Chuyện gì vậy, Tang công công?”
"Hôm nay bệ hạ hành quân vất vả, còn chưa dùng bữa, phiền Giang đại nhân chuẩn bị chút đồ ăn khuya mang tới," Tang công công cười tủm tỉm nói, sau đó còn bổ sung thêm, “À đúng rồi, ngàn vạn lần đừng rầm rộ làm phiền người khác, tùy tiện tìm chút gì đó là được.”
Tùy tiện? Cái này có thể tùy tiện được sao!
Ứng Trường Xuyên vốn kén chọn trong chuyện ăn uống.
Món nặng mùi không ăn, đồ dầu mỡ không ăn, cơm canh đạm bạc không xứng với thân phận thiên tử cũng không ăn... Quan trọng nhất là bây giờ đã khuya, cậu biết đi đâu kiếm một bữa khuya "tùy tiện" đây?
Lão thái giám này cũng thật biết làm khó người ta.
"Mau đi đi, Giang đại nhân," thấy cậu đứng yên bất động, Tang công công nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nhỏ giọng thúc giục, “Đừng để chậm trễ quá lâu.”
“... Được rồi.”
Giang Tuần Ngọc thầm mắng một câu trong lòng, miễn cưỡng cầm đèn lồng, đi ra khỏi tiểu viện.
Trăng sáng soi rọi khắp điền trang, mọi nơi đều yên tĩnh.
Lúc cậu còn đang đau đầu suy nghĩ xem nên tìm bữa khuya ở đâu, từ xa bỗng truyền đến tiếng nước róc rách, làm cậu nhớ đến mấy quả dưa gang mình đã ngâm lạnh dưới giếng.
Bằng không... cứ lấy nó đi?
…
Một chén trà nhỏ thời gian trôi qua.
Giang Tuần Ngọc đành cắn răng cắt dưa gang, bưng đến phòng.
Chỉ là lần này, Tang công công không nhận lấy, ngược lại còn đẩy cửa phòng ra: “Giang đại nhân đến thật đúng lúc, bệ hạ vừa mới tìm ngài, hình như có chuyện muốn hỏi.”
Nói xong, ông ta liền để cậu tự mang đồ vào.
Ánh đèn dầu lúc sáng lúc tỏ, rọi sáng nửa gian phòng.
Ứng Trường Xuyên ngồi dưới đèn, cẩn thận xem xét bản đồ hai bờ sông Di Hà.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới ngước mắt lên.
“Ngồi đi.”
“Thần tuân chỉ, bệ hạ.”
Giang Tuần Ngọc nhẹ nhàng đặt dưa gang sang một bên, ngồi xuống mép án thư.
“Ái khanh thấy thế nào về tình hình con đê?”
"Bẩm bệ hạ," Giang Tuần Ngọc suy nghĩ rồi trả lời, “Đất ven đê Di Hà xốp giòn, hơn nữa có nhiều chỗ bị mối mọt, rắn chuột phá hoại.”
Ứng Trường Xuyên chậm rãi gật đầu.
Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng dầu trong đèn thiêu đốt lách tách.
Thiếu niên cũng theo đó mà hạ thấp giọng: “Lúc trời khô thì có lẽ không nhìn ra vấn đề gì. Nhưng một khi mưa lớn, nước sẽ thấm vào, tạo thành lỗ hổng, rồi dẫn đến vỡ đê trên diện rộng.”
Không xem còn đỡ, vừa xem liền giật mình.
Sau khi tận mắt đi khảo sát con đê, Giang Tuần Ngọc có thể khẳng định —— con đê này không phải chỉ đơn giản là "có nguy cơ vỡ", mà là chắc chắn sẽ vỡ! Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thiên tử chậm rãi gật đầu.
Những gì cậu nói hoàn toàn trùng khớp với kết luận mà Ứng Trường Xuyên đã rút ra sau khi đích thân tuần tra đường sông.
So với đám triều thần chỉ chăm chăm nhìn mực nước dâng cao mà không nhận ra những vấn đề này, Giang Tuần Ngọc hiển nhiên quan sát kỹ càng hơn rất nhiều.
Sau khi thiếu niên nói xong, Ứng Trường Xuyên lại hỏi thêm mấy vấn đề không quan trọng lắm.
Giang Tuần Ngọc vừa trả lời, vừa không nhịn được mà len lén liếc nhìn quả dưa gang trên án thư.
... Nếu không ăn sớm, e là nó sắp hỏng mất rồi.
Gian phòng nhỏ này tất nhiên không thể so với Lưu Vân điện.
Giờ phút này, khoảng cách giữa Giang Tuần Ngọc và Ứng Trường Xuyên chưa đến một mét.
Vậy nên cậu hoàn toàn không nhận ra, những động tác nhỏ của mình đều rơi vào mắt thiên tử…
Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Ứng Trường Xuyên bỗng nhiên vô cùng “chu đáo” hỏi:
“Ái khanh có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?”
A?
Câu hỏi này đến quá bất ngờ, Giang Tuần Ngọc chưa kịp chuẩn bị, theo phản xạ liền thốt ra:
“…… Nếu bệ hạ không thích dưa gang, không bằng để thần ăn? Quả dưa này là thần tốn hẳn một, hai đồng bạc vụn mua về, để hỏng thì thật sự hơi phí.”
A a a?!
Sao ta lại có thể nói ra mấy lời mất mặt như thế này!
Cùng hoàng đế giành bữa khuya, ta cũng thật là dám làm!
Từ khi sinh ra đến giờ, Giang Tuần Ngọc chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này.
Lời vừa dứt, cả phòng lặng thinh.
Cậu cẩn thận ngước mắt lên, muốn xem thử lòng dạ hẹp hòi của Ứng Trường Xuyên liệu có vì những lời này mà nổi giận hay không.
Nhưng vừa đúng lúc lại chạm phải ánh mắt đối phương, nơi đó chứa đầy ý cười.
"Quả là trẫm sơ sót," Ứng Trường Xuyên không chỉ không tức giận, ngược lại còn gật đầu, “Ái khanh cứ dùng đi.”
Thánh tâm khó dò.
Giang Tuần Ngọc nhất thời không chắc được, rốt cuộc Ứng Trường Xuyên thực lòng muốn cậu ăn dưa, hay chỉ là tiện miệng khách sáo?
Cậu vốn định từ chối, nhưng… nói đến mức này rồi.
Không ăn, chẳng phải trông giống như mình cố tình gây sự, ngang nhiên khiêu khích hoàng đế sao?
Trong giây lát, Giang Tuần Ngọc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thôi, ăn vậy.
Trầm mặc vài giây, cuối cùng cậu gian nan đưa tay lên, dưới ánh mắt dõi theo của Ứng Trường Xuyên, chậm rãi cầm một miếng dưa gang.
Sau đó, vô cùng cứng ngắc mà đưa nó lên miệng… rồi chậm rãi cắn một ngụm.
Thiên tử lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục xem bản đồ.
Trái tim Giang Tuần Ngọc theo đó mà trầm xuống, cảm giác tuyệt vọng lập tức dâng lên.
Hoàng đế đích thân ban cho ta một miếng dưa…
Từ xưa đến nay, có ai lại kém mắt nhìn như ta không?
Hương vị ngọt ngào của trái cây bao quanh cậu.
Nhưng miếng dưa gang cướp được này, lại nuốt xuống một cách khó khăn vô cùng.
Mải lo xấu hổ, cậu không nhận ra Ứng Trường Xuyên vẫn luôn dán mắt vào bản đồ, bỗng nhiên thoáng chớp mắt một cái.
— Bị phạt ba năm bổng lộc, với Giang Tuần Ngọc mà nói, có lẽ hơi nặng tay.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, mặt nước Di Hà vẫn phẳng lặng như gương.
Giang Tuần Ngọc bị một trận cãi vã cùng tiếng vang chói tai đánh thức.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Tối qua cậu cùng Ứng Trường Xuyên bàn bạc đến nửa đêm, vừa về phòng liền ngủ mê mệt, giờ vẫn còn mơ mơ màng màng.
Thấy cậu tỉnh lại, Trang Hữu Lê đứng bên cửa sổ quan sát liền lập tức xoay người, vẻ mặt nôn nóng nói:
“Có bá tánh thấy hôm nay trời vẫn trong xanh không gợn mây nên không muốn chờ nữa. Vừa dậy xong đã vội vã đòi về, vừa rồi còn nảy sinh xung đột với người phụ trách trông coi điền trang.”
Ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào càng lúc càng rõ, thỉnh thoảng còn xen lẫn âm thanh binh khí va chạm.
Chuyện này e rằng không đơn giản chỉ là “một chút xung đột”, lúc này cả điền trang có lẽ đã rối loạn hết cả rồi.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức đứng dậy rửa mặt.
Vừa mới vội vã xong xuôi, giọng của Huyền Ấn Giam đã vọng từ bên ngoài vào:
“Giang đại nhân, có bá tánh tụ tập ngoài cổng viện, sắp lao ra khỏi điền trang rồi! Xin ngài mau ra tiền viện xem tình hình!”
Quả nhiên sự việc vẫn phát triển đến bước này.
Giang Tuần Ngọc không khỏi trầm lòng xuống. Cậu liếc mắt nhìn Trang Hữu Lê, rồi nhanh chóng theo Huyền Ấn Giam đi ra ngoài.
Trước cổng điền trang, hàng trăm bá tánh đang giằng co với quan binh.
Từ xa, cậu đã nghe thấy:
“Mực nước sông Di Hà đã rút xuống rồi, mọi người nhìn xem, chỗ nào có dấu hiệu vỡ đê chứ?”
“Đúng vậy, hãy thả chúng ta về đi!”
“— Giang Tuần Ngọc đâu? Gọi Giang Tuần Ngọc ra gặp chúng ta!”
“Hắn chính là kẻ lừa đảo!”
Không biết ai là người hô lên trước, nhưng đám đông lập tức hùa theo, khiến trước cổng điền trang trở nên hỗn loạn.
Trang Hữu Lê sốt ruột: “A Tuần, mau ra trấn an bá tánh đi!”
Cậu mím môi không nói gì, ánh mắt quét qua đám đông.
Những kẻ cuồng tín của Linh Thiên Đài dù có nhịn đói nhịn khát cũng cam tâm tình nguyện cống nạp để đổi lấy “tiên đan”.
Phần lớn bọn họ gầy gò, ánh mắt cuồng nhiệt.
Mấy kẻ cầm đầu gây rối có vẻ rất phù hợp với những đặc điểm này.
Thấy cậu mãi không lên tiếng, Trang Hữu Lê không nhịn được nhắc nhở: “A Tuần?”
Cậu lắc đầu, đột nhiên hít sâu một hơi rồi tiến lên phía trước:
“Không được.”
“A? Không được?” Trang Hữu Lê sửng sốt. “Không phải, A Tuần, ngươi đang đùa hay nghiêm túc vậy?”
Thiếu niên không trả lời, chỉ nhanh chóng bước vào giữa đám đông.
Bộ dáng cậu quá nổi bật, mới vừa tiến gần đã lập tức bị nhận ra.
“Yên lặng nào, Giang hầu trung tới!”
Những người đang ồn ào lập tức im lặng vài giây.
Hàng trăm ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu.
Mọi người đều đang chờ cậu lên tiếng.
Dưới tay áo rộng, Giang Tuần Ngọc vô thức siết chặt lòng bàn tay.
Qua vài giây, cậu làm như không biết gì, xoay sang hỏi binh lính bên cạnh:
“Có người muốn đi à?”
Chưa đợi binh lính trả lời, kẻ cầm đầu gây rối đã bước lên, khí thế hùng hổ:
“Không sai! Chúng ta đã đợi suốt—”
Hắn còn chưa nói hết câu thì bị cậu ngắt lời:
“Được.”
Nói rồi, thiếu niên buông lỏng tay.
“A... Được?”
Đối phương sững người, những lời chuẩn bị sẵn cũng mắc kẹt trong cổ họng.
Cậu lại đáp ứng thẳng thừng như vậy sao?
Không đợi mấy người kia kịp phản ứng, cậu lập tức quay sang, tri kỷ mà phân phó Huyền Ấn Giam:
“Đi đếm số người muốn rời đi, dẫn họ về thu dọn hành lý rồi đưa ra khỏi điền trang.”
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe rõ.
“Rõ, Giang đại nhân!” Huyền Ấn Giam lập tức nhận lệnh.
Câu nói của cậu khiến cả đám đông bất ngờ.
Mọi người nhìn nhau, nhưng sau một lúc lâu vẫn không ai bước ra.
Trang Hữu Lê còn tưởng cậu cố ý nói vậy để khơi dậy ý phản đối của bá tánh.
Nhưng ngay lúc này, thiếu niên đứng bên cạnh hắn lại quét mắt nhìn xung quanh, thản nhiên hỏi:
“Sao thế? Không đi nữa à?”
Khoan đã, cậu nói thật sao?!
Giọng điệu của thiếu niên quá mức bình tĩnh, đến mức mang theo vài phần khiêu khích.
Mấy kẻ cầm đầu kia bỗng nhiên liếc nhau như đã quyết định bất chấp tất cả:
“Đi! Chúng ta đi ngay bây giờ!”
Hành lý của bọn họ vốn đã được đóng gói sẵn, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Dứt lời, bọn họ khoác bao vải lên vai, hướng ra ngoài mà đi.
Trang Hữu Lê sững sờ một chút, kéo nhẹ ống tay áo Giang Tuần Ngọc, hạ giọng nói:
“Không phải chứ, A Tuần, ngươi nghiêm túc thật sao? Vậy chẳng phải mấy ngày trước đây chúng ta đã uổng phí công sức rồi ư...”
Thấy dáng vẻ cậu đã hạ quyết tâm, hắn chần chừ rồi lại nghe Giang Tuần Ngọc chậm rãi nói:
“Giữ bọn họ lại chỉ khiến càng nhiều người bị kích động mà xung đột với quan binh, thậm chí thật sự xông ra khỏi điền trang.”
Mùa mưa, di dời dân cư hai bên bờ sông trước để phòng tránh thiên tai không phải chưa từng có tiền lệ.
Phần lớn bá tánh đều đồng ý phối hợp.
Trước hết cứ để những kẻ này rời đi, khi không còn ai đứng ra xúi giục, những người còn lại dù bất mãn cũng không đến mức đồng loạt phá vỡ điền trang mà bỏ đi.
“Cũng phải…” Trang Hữu Lê như vừa tỉnh mộng, “Người trong điền trang đông như vậy, nếu thực sự náo loạn lên thì khó lòng mà kiểm soát.”
Chưa đầy một nén nhang, từng tốp người lần lượt rời khỏi điền trang.
Trước cổng viện rối loạn và ồn ào không thôi.
“Giang Tuần Ngọc đúng là có tật giật mình!”
“Cũng không biết vì sao bệ hạ lại tin hắn…”
Trước khi đi, những kẻ rời khỏi điền trang đều không quên trừng mắt lườm thiếu niên một cái.
Nhưng Giang Tuần Ngọc cũng chẳng buồn để tâm, chỉ cùng Huyền Ấn Giam đứng đó, tự mình dõi theo bọn họ rời xa.
“A Tuần, ngươi nói vậy, lẽ nào sẽ thật sự không có chuyện gì xảy ra?”
Thấy càng ngày càng nhiều người rời đi, lòng bàn tay Trang Hữu Lê cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Không biết…” Giang Tuần Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi không biết?!” Trang Hữu Lê sửng sốt nhìn cậu, vẻ mặt kinh hãi.
Cậu thực sự không thể đoán trước còn phải đợi bao lâu nữa.
Lại càng không biết, trong thời gian chờ đợi này, sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Nếu thực sự có vấn đề, ta sẽ tự mình đến tìm bệ hạ nhận tội.” Giọng điệu của Giang Tuần Ngọc vô cùng bình thản, như thể đây là điều hiển nhiên.
Trang Hữu Lê hoảng hốt: “Ngươi thật sự định một mình gánh vác tất cả? Ngươi cũng biết bệ hạ…”
Bệ hạ xử lý triều thần, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào, hắn còn không rõ sao?!
Thiếu niên chưa đợi hắn nói hết câu đã xoay người nhìn hắn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
“Đã được trao quyền hành, thì cũng phải gánh lấy trách nhiệm. Trên đời này đâu thể có chuyện chỉ hưởng lợi mà không chịu trách nhiệm?”
Trang Hữu Lê ngây người nhìn cậu.
Giang Tuần Ngọc ở bên cạnh bệ hạ suốt nửa tháng, làm sao có thể không biết hậu quả của việc này?
Không phải cậu không hiểu rõ nặng nhẹ.
Mà là… cậu đã thực sự hạ quyết tâm.
Ánh mắt hắn nhìn Giang Tuần Ngọc bỗng nhiên mang theo vài phần kính nể, chính hắn cũng không nhận ra điều đó.
Không hổ danh là con trai của Trấn Nam Đại tướng quân, quả nhiên có cốt khí!
—
Lần trước, nước sông Di Hà còn đục ngầu đến đáng sợ.
Đã nhiều ngày không mưa, ngay cả mực nước cũng giảm xuống, dòng sông trở nên trong xanh hơn rất nhiều.
Từ xa nhìn lại, nó như một dải lụa lặng lẽ vắt ngang bình nguyên.
Giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ thiêu đốt khắp nơi.
Bên trong điền trang, từng tốp người lục tục rời đi.
Tin tức lan truyền ra ngoài, những triều thần vẫn luôn âm thầm theo dõi vụ việc dường như đã ngầm định rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trong thất bại, Giang Tuần Ngọc nhất định sẽ hoàn toàn thất thế.
Tự nhận bản thân hiểu rõ thánh ý, bọn họ lập tức hành động.
Chạng vạng, từng phong sớ đàn hặc, những mật thư tố giác Giang Tuần Ngọc ùn ùn như tuyết rơi, liên tục bay đến tay Ứng Trường Xuyên.
—