Trong sử sách không ghi chép rõ ràng ngày vỡ đê.

Để phòng bất trắc, cậu dặn dò bách tính hai bên bờ Di Hà phải rời đi trong vòng ba ngày.

Trưa nắng chói chang, mặt trời đỏ rực như thiêu đốt.

Nước sông đục ngầu và nóng hầm hập.

Vừa đặt chân đến bờ đê, cậu đã bị một thiếu niên kéo đến bên người:

“A Tuần, lại đây!”

“Làm sao vậy, Hữu Lê?”

Người trước mặt cậu là Trang Hữu Lê, con trai duy nhất của Trang Nhạc.

Ngày cậu xuyên đến thế giới này, người ngồi cạnh cậu chính là hắn.

“Đê bị phơi nắng đến khô nứt, Di Hà thì gió êm sóng lặng.”

Trang Hữu Lê che miệng, ghé sát tai cậu thì thầm với vẻ khoa trương:

“Nếu đê không vỡ, chúng ta tiêu đời!”

Mực nước Di Hà ngày càng dâng cao, sơ tán bách tính trước khi tai họa ập đến vốn là chuyện bình thường.

Nhưng vì Vu Hịch lan truyền khắp dân gian, chuyện này lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

Cậu trấn an:

“Đừng sợ, không nghiêm trọng đến mức đó đâu.”

“Sao lại không?”

Trang Hữu Lê trừng mắt:

“Ngươi lần này làm lớn chuyện quá rồi...”

Hắn thở dài, xoay người nhìn về phía Di Hà:

"Giả như thời tiết thực sự sáng sủa như lời Vu Hịch, sau này bách tính càng tin tưởng vào vu thuật hơn.

Triều đình đã mất uy tín, chỉ e lại càng bị suy yếu."

Cậu vỗ vai hắn:

“Nhưng triều đình không thể vì chuyện này mà để mấy ngàn bách tính mạo hiểm với nguy cơ vỡ đê.”

“Ai... Ngươi nói cũng đúng.”

Trang Hữu Lê im lặng một lúc, tự lẩm bẩm:

“Hy vọng chúng ta lần này không phải tay không mà về.”

Ánh mặt trời chói chang, thiêu đốt da thịt đau rát.

Trên mặt sông, sóng nước phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

"Buổi trưa rồi," Trang Hữu Lê lấy tay che trán, “Tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi đi.”

Cậu vừa gật đầu, chợt nghe sau lưng có tiếng hét lớn:

“Dưa! Dưa của ta!”

Theo phản xạ, cậu quay lại nhìn.

Mấy quả dưa gang lăn lông lốc từ trên bờ đê xuống, sắp rơi tõm vào dòng nước.

Cậu lập tức bước lên, ôm hết vào lòng.

Cúi đầu, khẽ ngửi.

Rất lâu trước đây, đất Hoa Hạ chỉ có một loại dưa gang này để ăn.

Quý tộc vương công đều say mê nó.

Mùi thơm thanh nhạt tràn vào khoang mũi,

Khoảnh khắc ấy, cậu như được đưa về những ký ức xa xăm.

Dù cách nhau ngàn năm, nhưng hương vị này chẳng hề thay đổi.

“Cảm tạ trời đất!”

Một phụ nhân trung niên vội vàng từ trên đê lao xuống, định quỳ rạp xuống đất.

“Dân phụ không cẩn thận quấy nhiễu hai vị đại nhân, thật đáng chết! Để ta dọn lên ngay...”

“Ngài mau đứng lên!”

Cậu giật mình, hoảng hốt muốn đỡ bà dậy.

Thấy vậy, Trang Hữu Lê liền bước tới giúp cậu nâng bà đứng lên.

Bờ đê khá dốc, một mình bà khó lòng ôm hết chỗ dưa này lên trên.

Cậu chia cho Trang Hữu Lê mấy quả, rồi cười nói:

“Không sao, chúng ta giúp ngài mang lên.”

Nói rồi, hai người cùng bước lên đê.

“Như vậy... Như vậy sao dám phiền hai vị đại nhân...”

Phụ nhân không ngừng cảm tạ, mặt đỏ bừng vì bối rối.

Để chuyển hướng chú ý của bà, cậu vừa đi vừa thuận miệng hỏi:

“Nhà ngài ở gần đây sao?”

“Dạ đúng!”

Bà vội vã chỉ tay về một hướng:

“Hai vị đại nhân xem, nhà dân phụ ở ngay đó!”

Cậu nhìn theo hướng bà chỉ.

Trang Hữu Lê bên cạnh bỗng khẽ lẩm bẩm:

“Nhà nào chứ... Có nhà đâu?”

Dưới chân đê chỉ toàn đồng ruộng, ngay cả một bức tường cũng không có.

Phụ nhân lúng túng nói:

“Đại nhân, căn lều trồng dưa đó... chính là nhà ta.”

Ngàn năm trước, người nghèo chẳng có nổi một mái nhà để ở.

Đại đa số người nghèo khổ chỉ có thể chen chúc trong những túp lều chật hẹp.

Vài cây cọc gỗ chống đỡ một chiếc giường gỗ đơn sơ, phía trên phủ tạm lớp cỏ tranh, đó chính là nơi che mưa chắn gió của cả gia đình.

Trong lòng cậu không khỏi se lại.

"Ách, vậy sao..." Trang Hữu Lê thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.

Đang nói chuyện, một cậu bé tám chín tuổi đột nhiên từ đầu bên kia bờ đê chạy nhanh tới:

“Mẫu thân!”

Người phụ nữ vội vàng dùng vạt áo lau tay, đón lấy mấy quả dưa gang từ tay cậu, rồi nhét vài quả vào lòng con trai:

“Giữ chặt, đừng làm rơi nữa. Lần này may mà có hai vị đại nhân, nếu không đã rắc rối to!”

Nói xong, bà vội kéo con trai, cúi người hành lễ với hai người, định rời đi.

"Chờ một chút," cậu vội vàng ngăn lại, “Còn hai quả nữa ngài chưa lấy.”

“Đây là quà tặng cho đại nhân, nhà tôi trồng đấy, ngài cứ mang về nếm thử!”

Nghe mẫu thân nói vậy, cậu bé lập tức bĩu môi:

“Mẫu thân, con cũng muốn nếm thử...”

Dưa gang vốn là thứ chỉ phổ biến trong giới quý tộc. Đối với bách tính, có lẽ cả đời họ cũng chẳng nỡ ăn một quả.

Cậu dừng lại một lát, không đưa dưa gang lại cho người phụ nữ mà lấy từ trong tay áo ra ít bạc vụn, nhét vào tay cậu bé:

“Vậy thật ngại quá, xem như chúng ta mua vậy.”

Người phụ nữ hoảng hốt khi thấy số bạc trong tay:

“Đại nhân, cái này nhiều quá!”

Ngay sau đó, bà vội vàng lấy lại số bạc từ tay con trai, nói gì cũng muốn trả lại cho cậu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trang Hữu Lê cũng phản ứng kịp:

“Ách... Đúng rồi! Cứ cầm đi, Giang đại nhân lương bổng hậu hĩnh, rất nhiều tiền! Không thiếu chút này đâu.”

“...... Không sai.”

Cậu lập tức gật đầu, cắn răng cười với người phụ nữ:

“Đúng là như vậy, số bạc này... đối với ta mà nói, không đáng gì cả.”

Nói xong, cậu kéo Trang Hữu Lê chạy nhanh khỏi đó.

“Ai! Đại nhân——”

Người phụ nữ sững sờ một lúc, vội vã đuổi theo:

“Đại nhân, chờ một chút! Chậm thôi!”

Nhưng hai thiếu niên không hề dừng chân, mãi đến khi giọng bà dần xa, họ mới chậm lại.

Giữa rừng cây ven đê, làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua.

Cậu ngồi dưới tán cây, bổ đôi quả dưa gang, chia cho Trang Hữu Lê cùng ăn.

Dưa gang lúc này vô cùng quý giá.

Cắn một miếng, vị ngọt thanh mát lập tức tràn đầy khoang miệng, xua tan phần nào cái nóng oi bức.

Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt tin tưởng xen lẫn biết ơn của người phụ nữ lúc rời đi, nghĩ đến túp lều nhỏ trồng dưa ấy…

Cậu bỗng cảm thấy quả dưa gang trong tay trở nên nặng trĩu.

Trong miệng cũng dâng lên một vị đắng khó tả.

Bách tính hai bên bờ Di Hà được tạm thời di dời vào một số điền trang lân cận.

Ứng Trường Xuyên khoác trường bào đen, tuần tra dọc bờ sông xong, đến khuya mới đặt chân vào điền trang lớn nhất.

Vừa đi vào trong, hắn vừa mượn ánh đèn dầu mở tập tin báo do Huyền Ấn Giam gửi đến hôm nay.

Lật vài tờ, ngón tay hắn bỗng khựng lại.

... Lương bổng hậu hĩnh, rất nhiều tiền?

Vị quan dưới trướng hắn, rõ ràng đã bị cắt lương ba năm, nghèo đến mức gần như sạch túi.

Ứng Trường Xuyên đang nhanh chóng xem xét tin báo, bỗng dưng dừng lại ở trang này rất lâu.

Cuối cùng, hắn không nhịn được mà bật cười.

"Chút tiền này" chỉ e đã khiến Giang Ngọc Tuần đau lòng hồi lâu.

Hiếm khi hắn có tâm trạng thoải mái như vậy, nhưng chưa kịp lật trang tiếp theo, một trận ồn ào chợt vọng đến từ một góc điền trang.

Hắn khẽ dừng lại, chậm rãi khép tập tin báo:

“Chuyện gì vậy?”

"Bẩm bệ hạ," thị vệ canh gác gần đó lập tức tiến lên, quỳ một gối xuống, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Vừa rồi có bách tính truyền bá Vu Hịch. Sau khi bị bắt, hắn thẹn quá hóa giận, liền lớn tiếng buông lời cuồng ngôn...”

Hôm nay trời nắng chói chang, ai nấy đều bất giác nảy sinh bất an.

Hơn nữa, hiện tại đang là mùa vụ, bị cưỡng ép di dời đến đây chẳng khác nào mất đi kế sinh nhai.

Tâm trạng lo lắng dễ dàng lan rộng giữa đám đông.

Ngay sau đó, có kẻ nhân cơ hội tuyên truyền Vu Hịch, đồng thời bày tỏ bất mãn với triều đình và cả bản thân Ứng Trường Xuyên.

Nghe xong, hắn không nói gì, chỉ sải bước đi đến tiểu viện nơi kẻ kia bị giam giữ.

“Bệ hạ——”

Thị vệ còn định nói gì đó nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.

Qua khe cửa khép hờ, có thể thấy một nam nhân gầy gò bị binh lính ghìm chặt xuống đất, vừa giãy giụa vừa lớn tiếng kêu:

“... Ta nói sai sao? Đương kim Thánh Thượng chẳng lẽ không phải kẻ mưu triều đoạt vị?!”

Giọng nói khàn đặc nhưng từng chữ rõ ràng, truyền đến tai tất cả mọi người.

Nghe mấy chữ đó, đám cấm quân đi theo thiên tử theo bản năng nhìn về phía hắn.

Không ngờ, Ứng Trường Xuyên không hề nổi giận.

Hắn chỉ đứng yên, thong thả nhìn vào trong qua khe cửa.

“Ưm ưm...”

Binh lính nhét giẻ vào miệng nam nhân, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng gào thét truyền ra.

Theo Chu Luật, kẻ này sẽ bị lưu đày đến biên cương, suốt đời lao dịch khổ sai.

Đối với hắn mà nói, e chẳng khác gì cái chết.

Đã dấn thân vào đường cùng, gã đàn ông gầy trơ xương kia càng thêm liều lĩnh:

“Loạn thần tặc tử... Theo ta thấy, Chiêu Đô mưa lớn, nước ngập Vũ Dương Cung, chính là báo ứng!”

Ứng Trường Xuyên vốn là quý tộc tiền triều, từ nhỏ nhập ngũ, chinh chiến khắp nơi.

Nhưng hoàng thất tiền triều coi hắn là cứu tinh, lại không ngờ rằng ngày thiên hạ thái bình, hắn lập tức phản chiến, giết thẳng về Chiêu Đô.

Càng không ngờ, đám quan lại quý tộc yếu ớt kia chẳng những không phản kháng, mà còn trực tiếp tôn hắn làm hoàng đế.

Nghe đến đây, sắc mặt mọi người xung quanh tái mét.

Trước giờ, có không ít kẻ lén lút gọi hắn là "loạn thần tặc tử", nhưng chưa ai dám nói thẳng ngay trước mặt hắn như vậy.

Cấm quân siết chặt chuôi kiếm, chỉ chờ một lệnh là lập tức ra tay.

Nhưng Ứng Trường Xuyên vẫn chậm rãi đứng đó, không hề phát lệnh.

Thiên tử híp mắt, mượn ánh đèn dầu nhìn sang bên kia tiểu viện—

Quan tổng quản vụ này, Giang Ngọc Tuần, cũng vừa chạy đến.

Có vẻ cậu vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ.

Khoác vội một chiếc áo ngoài màu lam, tóc dài chỉ buộc tạm thành đuôi ngựa, cậu vội vàng đuổi đến đây.

Bách tính hai bên bờ Di Hà được tạm thời di dời vào một số điền trang lân cận.

Ứng Trường Xuyên khoác trường bào đen, tuần tra dọc bờ sông xong, đến khuya mới đặt chân vào điền trang lớn nhất.

Vừa đi vào trong, hắn vừa mượn ánh đèn dầu mở tập tin báo do Huyền Ấn Giam gửi đến hôm nay.

Lật vài tờ, ngón tay hắn bỗng khựng lại.

... Lương bổng hậu hĩnh, rất nhiều tiền?

Vị quan dưới trướng hắn, rõ ràng đã bị cắt lương ba năm, nghèo đến mức gần như sạch túi.

Ứng Trường Xuyên đang nhanh chóng xem xét tin báo, bỗng dưng dừng lại ở trang này rất lâu.

Cuối cùng, hắn không nhịn được mà bật cười.

"Chút tiền này" chỉ e đã khiến Giang Ngọc Tuần đau lòng hồi lâu.

Hiếm khi hắn có tâm trạng thoải mái như vậy, nhưng chưa kịp lật trang tiếp theo, một trận ồn ào chợt vọng đến từ một góc điền trang.

Hắn khẽ dừng lại, chậm rãi khép tập tin báo:

“Chuyện gì vậy?”

"Bẩm bệ hạ," thị vệ canh gác gần đó lập tức tiến lên, quỳ một gối xuống, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Vừa rồi có bách tính truyền bá Vu Hịch. Sau khi bị bắt, hắn thẹn quá hóa giận, liền lớn tiếng buông lời cuồng ngôn...”

Hôm nay trời nắng chói chang, ai nấy đều bất giác nảy sinh bất an.

Hơn nữa, hiện tại đang là mùa vụ, bị cưỡng ép di dời đến đây chẳng khác nào mất đi kế sinh nhai.

Tâm trạng lo lắng dễ dàng lan rộng giữa đám đông.

Ngay sau đó, có kẻ nhân cơ hội tuyên truyền Vu Hịch, đồng thời bày tỏ bất mãn với triều đình và cả bản thân Ứng Trường Xuyên.

Nghe xong, hắn không nói gì, chỉ sải bước đi đến tiểu viện nơi kẻ kia bị giam giữ.

“Bệ hạ——”

Thị vệ còn định nói gì đó nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.

Qua khe cửa khép hờ, có thể thấy một nam nhân gầy gò bị binh lính ghìm chặt xuống đất, vừa giãy giụa vừa lớn tiếng kêu:

“... Ta nói sai sao? Đương kim Thánh Thượng chẳng lẽ không phải kẻ mưu triều đoạt vị?!”

Giọng nói khàn đặc nhưng từng chữ rõ ràng, truyền đến tai tất cả mọi người.

Nghe mấy chữ đó, đám cấm quân đi theo thiên tử theo bản năng nhìn về phía hắn.

Không ngờ, Ứng Trường Xuyên không hề nổi giận.

Hắn chỉ đứng yên, thong thả nhìn vào trong qua khe cửa.

“Ưm ưm...”

Binh lính nhét giẻ vào miệng nam nhân, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng gào thét truyền ra.

Theo Chu Luật, kẻ này sẽ bị lưu đày đến biên cương, suốt đời lao dịch khổ sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play