Tiết trời cuối hè đầu thu, ve cũng dần dần không còn tiếng kêu. Quanh Lưu Vân điện chỉ còn lại tiểu miêu vẫn còn kêu meo meo từng tiếng.
Ứng Trường Xuyên không chút để ý dùng ngón tay gãi gãi cằm mèo: “Vì sao phải xem nó có cắn cô hay không?”
Vừa rồi còn đang thét chói tai xin giúp đỡ, tiểu miêu không những ngậm miệng lại, thậm chí còn không có cốt khí mà nhắm mắt lại nằm ngửa đầu tận hưởng.
Giang Ngọc Tuần theo bản năng dùng tay nắm chặt vạt áo, tuôn tất cả mọi thứ ra: “…… Bởi vì thần đã từng ở Chiết Nhu nghe Liên Nghi công chúa kể chuyện ngài hồi nhỏ, cho nên liền có chút tò mò Bệ hạ rốt cuộc là bị mèo cào thương như thế nào, và thương tới chỗ nào.”
Động tác trêu đùa tiểu miêu của Ứng Trường Xuyên bỗng nhiên cứng lại. Hắn chậm rãi rũ mắt nhìn về phía Giang Ngọc Tuần, cuối cùng hạ giọng lặp lại một lần: “…… Thương đến chỗ nào.”
Thanh âm Ứng Trường Xuyên trầm thấp mà bình tĩnh, thần sắc vẫn như thường lệ lười biếng. Nhưng Giang Ngọc Tuần lại mạc danh từ trên người hắn đọc ra vài phần nguy hiểm.
Ngoài Lưu Vân điện quạ mặc tước tĩnh (chim quạ đen tĩnh lặng), bên tai Giang Ngọc Tuần chỉ còn lại tiếng ngáy nhợt nhạt của mèo con.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play