________________________________________
Ứng Trường Xuyên và Giang Ngọc Tuần tuy chênh lệch 6, gần 7 tuổi, nhưng năm nay hắn còn chưa đến 30, tuổi tác nói thế nào cũng không tính là lớn. Đặt ở hiện đại ai mà chẳng khen một tiếng tuổi trẻ tài cao?
Thấy sắc mặt thiên tử khác lạ, Giang Ngọc Tuần sau khi cảm thán lập tức xua tay nói: “Ta không có ý nói người tuổi lớn đâu, bệ hạ ngàn vạn đừng nghĩ nhiều!” Không ngờ lúc này mình càng biểu hiện chân thành thì lại càng gây tức giận. Thấy Ứng Trường Xuyên hơi nhíu mày, Giang Ngọc Tuần chút nào không ý thức được mình đang "vẽ rắn thêm chân" lại còn bổ sung: “Hiện giờ bệ hạ và chúng ta lúc trước ở Vũ Dương Cung tương ngộ không có bất kỳ khác biệt nào… Kể cả tuổi tác có kém vài tuổi cũng không sao. Huống hồ chỉ xét riêng về thân thể mà nói, người có thể tốt hơn ta rất nhiều.”
Anh vừa nói như vậy cũng vừa nghĩ như vậy. Vừa nói vừa không nhịn được thấp thỏm ngước mắt nhìn về phía Ứng Trường Xuyên. Ánh mắt hai người lúc này giao nhau, trong đôi mắt đen láy của Giang Ngọc Tuần tràn đầy sự chân thành.
Ứng Trường Xuyên từ trước đến nay không phải người để ý tuổi tác. Thậm chí đã lăn lộn trên chiến trường mười mấy năm, hắn nhìn nhận sinh lão bệnh tử còn đạm bạc hơn người bình thường. — Phàm là người tổng không thoát khỏi chuyến này. Lúc trước khi Chiêu Ý thái hậu băng hà, trong lòng Ứng Trường Xuyên tuy cũng đau đớn kịch liệt, nhưng vì chiến sự bận rộn hắn càng nhiều lại là lý trí.
Thế nhưng giờ đây mấy câu nói đơn giản của Giang Ngọc Tuần, lại dễ dàng làm tâm hắn cũng theo đó rối loạn vài phần. Ngày ấy nghe được Giang Ngọc Tuần nói “sống lâu trăm tuổi” sau, trong lòng Ứng Trường Xuyên bỗng nhiên sinh ra một chút sợ hãi. Đều không phải vì hắn nhớ tới sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, mà là vì những ngày Giang Ngọc Tuần lúc nhỏ ốm yếu nằm trên giường. Giờ đây thân thể Giang Ngọc Tuần tuy đã tốt hơn rất nhiều, nhưng thể chất vẫn yếu hơn người bình thường...
Màn sa trên điện vẫn nhẹ nhàng lay động theo gió. Những ý niệm kiều diễm trong lòng Ứng Trường Xuyên đã không còn sót lại chút gì. Đây từ trước đến nay là chủ đề hắn không muốn nghĩ nhiều. Sớm có vướng bận không nỡ, hắn đột ngột nắm lấy tay Giang Ngọc Tuần vẫn đang nhẹ nhàng đung đưa, và nhìn sâu vào đáy mắt đối phương: “Chờ thêm mấy ngày ta sẽ gọi thái y đến, bắt mạch lại cho ngươi, kê chút thuốc điều dưỡng một phen.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play