... Ứng Trường Xuyên có phải chăng nghĩ ta không dám?
Giang Ngọc Tuần vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thần sắc đối phương, hắn lại vô thức nắm chặt cây bút lông trong tay. Khác với cổ tay Giang Ngọc Tuần hơi tái nhợt mảnh khảnh, cánh tay Ứng Trường Xuyên qua những ngày hành quân đã nhuộm màu mật nhợt, cơ bắp cuồn cuộn do ngày ngày cưỡi ngựa bắn cung, múa đao luyện kiếm, trở nên căng tràn mạnh mẽ. Giang Ngọc Tuần thậm chí có chút hoài nghi, hắn có phải chăng mượn cớ “vẽ tranh” để mình ngắm nhìn thân hình hắn.
… Nên vẽ gì đây?
Chữ "Sớm" không hiểu sao lại vọt ra khỏi đầu hắn, rồi ngay sau đó, Giang Ngọc Tuần nhịn không được “phốc” một tiếng bật cười. Đây đều là cái gì với cái gì vậy!
“Ha ha ha, ngươi thật sự không sợ ta vẽ bậy sao?” Mực nước trên khuê bút theo động tác của Giang Ngọc Tuần bắn tung tóe lên tay áo. Chỉ trong chốc lát, hắn thế mà cười đến khóe mắt rịn ra chút lệ quang.
Chưa từng có ai dám cười phóng túng đến vậy trước mặt Ứng Trường Xuyên. Ngọn lửa trong đáy mắt Giang Ngọc Tuần tựa hồ cũng cùng lúc nhóm lên trái tim Ứng Trường Xuyên.
Ứng Trường Xuyên ngày thường tuy không thể gọi là “khắc kỷ phục lễ”, nhưng xuất thân từ thế gia quý tộc, từ nhỏ đã chịu sự quản giáo nghiêm khắc, lời nói việc làm của hắn vẫn luôn lấy “ưu nhã” làm đầu. Quan trọng nhất là hắn còn mang thân phận “Thiên tử” chí cao vô thượng. Ngày thường, mỗi lời nói cử động đều toát ra vẻ ung dung cao cao tại thượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT