“Yên nhi, con thấy trong người thế nào rồi?”

Trong phủ tướng quân lộng lẫy xa hoa, Phó Văn Yên bị mọi người vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.

Ai nấy đều hiện rõ vẻ lo lắng trên mặt, nhưng dù họ nói gì hay làm gì, Văn Yên vẫn một bộ dáng hồn phách như bay mất.

Phó đại tướng quân giậm chân:

“Lão tử đi bắt cái thằng tiểu tử họ Ôn kia đến cho con giải hận được không? Yên nhi, bảo bối của cha, con khó chịu ở đâu thì cứ nói cho cha biết một tiếng!”

Vì quá sốt ruột, ông đã buột miệng gọi thẳng tên vị hoàng tử kia.

Phó Chiến Thành chinh chiến cả đời, mà chưa từng có lúc nào cảm thấy bất lực như lúc này.

Nghe thấy lời này, ánh mắt trống rỗng của Phó Văn Yên cuối cùng cũng có chút khởi sắc.

Phải đấy, nên bắt Ôn Đình Thâm về đánh chết mới phải!

Nếu không phải vì hắn, nàng nào có bị tiểu thiên sứ Ôn Hành thấy bộ dạng chật vật đến vậy?

Đôi mắt trong veo long lanh của nàng rơi xuống khuôn mặt ông cha tạm bợ của mình.

Phó Chiến Thành tưởng lời mình hữu hiệu, vội bước lên bảo đảm:

“Chỉ cần con khỏe lại, cha lập tức đi bắt Nhị hoàng tử đến đây xin lỗi con, được không?”

“Cha~” Phó Văn Yên vừa mở miệng liền bật khóc, dựa vào lòng ông cha mình mà khóc một trận thật thảm thiết.

Nàng uất ức quá mà!

Ngày đầu tiên xuyên thư đã xấu mặt thê thảm trước người mình ôm ấp bao năm trong mộng, sau này nàng còn mặt mũi nào gặp lại chàng nữa?

Phu nhân tướng quân – Liễu Tâm ngồi bên cạnh, nhìn con gái yêu khóc đến thương tâm, trong lòng cũng buông luôn chuyện hôn sự với Ôn Đình Thâm.

Chỉ cần Yên nhi nhà bà vui là được.

Dù sao có phủ tướng quân chống lưng, Ôn Đình Thâm cũng chẳng dám ức hiếp Yên nhi đâu.

“Ôi chao, bảo bối của cha, đừng khóc nữa, cha lập tức đi bắt người cho con đây.” Phó Chiến Thành nói rồi định đứng dậy, nhưng ống tay áo đã bị Phó Văn Yên kéo lại.

Ông nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy ái nữ ngoan ngoãn của mình đang dùng triều phục của ông chùi nước mắt, còn định dùng tiếp để lau mũi, ông vội đưa tay ngăn lại.

“Bảo bối ơi, cái này là triều phục đó. Dùng lau nước mũi là đại bất kính, ngày mai cha đổi bộ khác cho con chùi nha?”

Cũng đúng.

Phó Văn Yên hít hít mũi, ngừng động tác lau mũi, ngẩng đầu vẻ tội nghiệp:

“Cha định đi đâu thế?”

Phó Chiến Thành: “…”

Vậy là nãy giờ ông hứa hẹn cả đống, rốt cuộc con bé có nghe lọt tai không vậy? Nếu không thì cho ông rút lại được không?

Cái tên Nhị hoàng tử giả nhân giả nghĩa kia, ông thật sự chẳng có chút ưa gì.

Nhưng nghĩ đến bộ dáng thất thần của con gái ban nãy, ông vẫn mềm lòng:

“Cha đi mời…”

“Cha định mời Ôn Nhượng Từ tới dạy con học đúng không?”

Phó Văn Yên ngẩng đầu, chớp mắt ngoan ngoãn.

Những lời chưa kịp nói ra của Phó Chiến Thành nghẹn ngay nơi cổ họng.

Khoan đã, từ nãy tới giờ ông toàn nhắc tới Ôn Đình Thâm mà? Sao lại lôi Ôn Nhượng Từ vào rồi?

Người tên Ôn Nhượng Từ ông biết rõ: là thế tử Phủ Viễn Vương phủ, không chỉ tướng mạo xuất chúng mà nhân phẩm cũng ôn hòa, hành xử lễ độ, làm việc vững vàng, danh tiếng trong triều cực tốt.

Chỉ là… trước kia con gái ông chẳng phải vẫn luôn chê bai hắn ta sao? Hôm nay thế nào lại muốn mời người ta làm tiên sinh dạy học?

Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là ái nữ của ông cuối cùng không nhắc gì đến Ôn Đình Thâm nữa!

Phó Chiến Thành lập tức hùa theo:

“Đúng, cha chính là định mời Ôn thế tử tới dạy con học.”

Nói xong, ông xúc động nhìn ái nữ: nuôi lớn bao năm, cuối cùng bảo bối nhà ông cũng chịu học hành rồi.

Từ nhỏ Văn Yên đã thích múa đao luyện thương, ở doanh trại thì như con trai, hoang dại vô cùng.

Mãi đến hai năm trước về lại kinh thành mới đột ngột thay tính đổi nết, nói muốn học hành tử tế, nhưng cũng chẳng kiên trì được bao lâu.

Hôm nay lại chủ động nhắc tới chuyện này, ông tuy không tin nàng trụ được bao lâu, nhưng cũng không nỡ dội gáo nước lạnh vào quyết tâm hiếm hoi của con.

Chỉ là… để một vị thế tử, lại còn danh chấn kinh thành, tới làm tiên sinh dạy học thì có phần bất tiện.

Nhưng với phủ tướng quân mà nói, cũng không đến mức không làm được.

Cùng lắm… ông đi bắt người về là xong.

Được câu trả lời mình muốn, Phó Văn Yên hài lòng cười tít mắt:

“Cảm ơn cha, cha là tuyệt nhất!”

“Con gái ngoan của cha cũng tốt nhất.” Phó Chiến Thành cảm thấy toàn thân khoan khoái khi nghe con gái mềm mại làm nũng như vậy.

Chỉ tiếc, trước kia Phó Văn Yên không biết làm nũng.

Sau này trở lại kinh thành, nàng tuy biết làm nũng, nhưng cũng chỉ biết làm nũng với Ôn Đình Thâm, khiến Phó đại tướng quân hờn ghen đến nghiến răng.

Hôm nay nghe một tiếng “cha ơi” ngọt như mật, ông cảm thấy thật đáng giá!

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Giao ánh mắt với thê tử đang giữ vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh, Phó Chiến Thành trong lòng nảy sinh cảnh giác.

Con gái yêu của ông không lẽ bị thứ gì đó bẩn thỉu nhập vào?

Nghĩ đến đây, ông nheo mắt đầy nguy hiểm, dò hỏi:

“Yên nhi à, con còn nhớ năm xưa bị rơi xuống hồ, là ai đã cứu con lên không?”

Phó Văn Yên vừa nghe liền hiểu ra, hít sâu một hơi:

“Cha, con không bị ma nhập.”

“Với lại năm đó con rơi xuống nước, chẳng có ai cứu cả. Con tự mình vùng vẫy đến được mép hồ mới không chết đuối ấy chứ. Con còn nhớ, khi đó cha đang ở phòng của mẫu thân…”

“Thôi thôi, cha biết rồi!” Sợ ái nữ nói ra điều không nên nói, Phó Chiến Thành vội vã ngắt lời.

Xác nhận người trước mặt đích thực là con gái mình rồi.

Từ khi trở lại kinh thành, Văn Yên đã thay đổi tính tình một lần, lần này có đổi tiếp thì phu thê ông cũng không hẳn không thể tiếp nhận.

Chỉ là… thay đổi này là phúc hay họa còn chưa thể biết được.

Lại bị phu thê song thân dỗ dành thêm một lúc lâu, cuối cùng Phó Văn Yên mới được yên thân.

Đuổi hết đám hạ nhân trong phòng đi, nàng nằm phịch xuống giường thành hình chữ đại, thở dài liên tục.

Phát Phát, ngươi thấy tiểu thiên sứ Ôn Hành có nhận ra ta không?

Phát Phát: Ừm.

Giọng của Ôn Đình Hạo to đến thế, trừ phi Ôn Nhượng Từ điếc, bằng không tuyệt đối không thể không nghe thấy.

Không sao cả. Phó Văn Yên tự an ủi: Chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác. Qua hôm nay, ta vẫn là đệ nhất mỹ nhân của giới thống tử, vẫn là Phó Văn Yên lẫy lừng!

À đúng rồi. Nàng chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: Cuốn sách này… ngươi đừng có phái nhiệm vụ gì cho ta đấy nhé? Ta nói trước, ta đến đây là để dưỡng già, không phải để chạy nhiệm vụ vớ vẩn đâu.

Phát Phát hít sâu một hơi:

Ký chủ à, muốn gây chuyện đâu phải ta, là chính ngươi đó.

Phó Văn Yên muốn thay đổi kết cục của nguyên tác, thì tất yếu sẽ phải đối đầu với đôi nam nữ chính trong truyện. Đến lúc ấy, phiền toái đủ điều.

Nghe xong, Phó Văn Yên hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản bác.

Sở dĩ nàng chọn định cư tại vị diện này, một là vì sự tồn tại của người tên Ôn Nhượng Từ.

Lý do thứ hai là vì nam chính Ôn Đình Thâm sau khi đăng cơ thì ngày càng hôn ám, khiến bách tính lầm than.

Vì thế, hệ thống mới phái Phó Văn Yên đến đây cải biến quỹ đạo nguyên tác.

Về phần cải biến thế nào?

Đương nhiên là – đổi nam chính thôi!

Phó Văn Yên cảm thấy bản thân rất thích hợp – có kinh nghiệm, có nhan sắc, có trí tuệ. Ngoài trừ giới tính, e rằng trên đời này chẳng ai thích hợp làm nam chính hơn nàng.

Còn Ôn Nhượng Từ? Dĩ nhiên là tiểu kiều thê của vị “nam chính” này rồi!

Nghĩ tới tương lai được sống bên Ôn Nhượng Từ, sống những ngày tháng không biết xấu hổ, Phó Văn Yên khẽ bật cười thành tiếng.

Aizz, dưỡng già thế này đúng là quá tuyệt vời…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play