“Thế tử, xin ngài đừng tiến lên!”

Tiểu Thất vốn đang cùng thế tử nhà mình quan sát mực nước sông mấy ngày gần đây, nào ngờ đột nhiên thấy một sinh vật trông vô cùng nhếch nhác bò lên từ lòng sông.

Dòng sông này có từ lâu đời, từ xưa đã lưu truyền không ít chuyện về thủy quỷ. Tiểu Thất sợ chủ tử mình chẳng may chạm phải vật ô uế gì.

Nào ngờ thế tử chẳng những không tránh né, lại còn chủ động bước tới xem xét, khiến hắn giật mình vội đưa tay ngăn cản.

Nhưng Ôn Nhượng Từ chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, Tiểu Thất lập tức cụp mắt thu tay lại.

Chủ tử nhà hắn tính tình ôn hòa, song lời đã nói ra thì không ai dám trái lệnh.

Vừa định thần lại, Ôn Nhượng Từ đã đi tới bên “thủy quỷ”.

Ngay giây sau, kẻ vốn đang nằm vật dưới đất ấy bỗng bật dậy như cá chép quẫy đuôi, hoảng hốt cắm đầu chạy về phía dòng sông.

Tiểu Thất càng thêm tin chắc: đây quả thực là thủy quỷ! Bằng không sao lại thấy người là chạy?

Nghĩ vậy, hắn vội vàng đuổi theo, hét lớn:

“Thủy quỷ, buông tha thế tử nhà ta!”

Nghe thấy thế, bước chân Văn Yên khựng lại, khó tin quay đầu, đưa tay chỉ vào chính mình hỏi kẻ đang chắn trước mặt Ôn Nhượng Từ:

“Ngươi nói… ta là thủy quỷ?”

Thấy rõ dung mạo của nàng, Tiểu Thất gật đầu như giã tỏi.

Quả nhiên là thủy quỷ, gương mặt bị ngâm nước đến nỗi trương lên hết cả.

“Ha, ha ha, ha ha ha!” Văn Yên tức đến bật cười, âm trầm mở miệng: “Có gan thì lặp lại lần nữa xem!”

Xin hỏi khắp các vị diện, có nơi nào nàng Văn Yên đây không phải là kẻ đẹp nhất? Vậy mà có người dám gọi nàng là thủy quỷ, quả thực gan to tày trời!

Ánh mắt nàng đỏ rực, trừng một cái khiến Tiểu Thất rùng mình, hoảng sợ núp sau lưng Ôn Nhượng Từ, thì thào:

“Thế tử, nữ quỷ này đáng sợ quá, chúng ta đi thôi…”

Tốt lắm, từ “thủy quỷ” thăng cấp thành “nữ quỷ” rồi.

Văn Yên nghiến răng ken két.

“Tiểu Thất!” Ôn Nhượng Từ nhắc nhở, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm nghị.

“Vị cô nương này không phải thủy quỷ, chỉ là vô tình rơi xuống nước mà thôi.”

Vừa nói chàng vừa nhẹ nhàng quay lưng lại, giữ một khoảng cách lễ độ với nàng.

Sau một hồi bị nhận nhầm là thủy quỷ, nay bỗng nhiên được “nhân hóa”, Văn Yên cảm động suýt rơi lệ, còn định khen ngợi đối phương có con mắt tinh đời… thì bỗng nhớ tới lời nhắc nhở của Phát Phát, cả người lập tức cứng đờ.

Nàng lắp bắp, giọng ngập ngừng:

“Ôn Hành?”

Không thể nào… không thể xui xẻo đến thế chứ?

Nghe thấy tên chữ vốn chỉ người trong tộc thân cận mới dùng, Ôn Nhượng Từ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng quay lưng lại, nhã nhặn hỏi:

“Không hay cô nương quen biết tại hạ?”

“Ha… ha ha… ha ha ha!” Văn Yên cười lớn, lui về sau hai bước, vội vàng xua tay: “Không quen, không quen!”

Trong lòng Ôn Nhượng Từ dấy lên nghi ngờ: chẳng quen mà lại biết tên chữ của ta?

Còn Văn Yên thì đã muốn phát điên – vì sao nàng lại gặp tiểu thiên sứ của mình trong bộ dạng thế này chứ?!

Không cần soi gương cũng biết, với tiếng hét “nữ quỷ” vừa rồi của tên tiểu đồng thì hình dạng nàng bây giờ chắc chắn là dọa người không nhẹ.

Còn vị thanh niên đang quay lưng kia – thân hình cao ráo, tóc đen buộc gọn bằng ngọc quan, y phục màu nguyệt bạch trang nhã, thắt lưng gấm thêu vân, toàn thân toát lên khí chất ôn nhuận nho nhã.

Chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ khiến trái tim nàng rơi rụng hơn phân nửa.

Hu hu, không hổ là thanh niên tài tuấn như ngọc trong văn của tác giả…

Nhưng mà! Sao lại gặp chàng vào lúc này chứ?!

Giờ phút này, nàng chỉ muốn nhân lúc hắn chưa nhận ra thân phận mà chuồn mất.

Tiếc là nàng quên mất váy áo trên người bị ngấm nước dán chặt lấy chân. Vừa nhấc bước đã bị vướng vào gấu váy, loạng choạng ngã nhào ra đất, mặt mũi cắm thẳng xuống nền cát sỏi.

Phát Phát đau lòng nhắm mắt: sao nó cảm thấy con đường truy phu của ký chủ càng lúc càng gian nan?

“Á…” Văn Yên rên lên, lòng bàn tay bị cát và đá vụn cào rách, máu rỉ ra từng vệt.

Tiểu Thất thấy nàng ngã sấp xuống, vội nhắc:

“Thế tử, nữ quỷ ngã rồi.”

Ôn Nhượng Từ thở dài:

“Nàng không phải nữ quỷ. Ngươi qua đó đỡ nàng dậy.”

Chàng yêu sạch sẽ, không muốn tiếp xúc trực tiếp với người lạ.

Tiểu Thất rụt cổ, nhưng đối diện ánh mắt trong trẻo mà lạnh lẽo của thế tử, đành miễn cưỡng bước lên.

“Cô nương, thế tử nhà ta bảo ta đỡ người dậy.”

“Không, không cần!” Văn Yên vội lắc đầu, đầu gối đau đến không nhúc nhích được, nàng đơn giản chôn mặt vào cánh tay, buồn bã nói:

“Các ngươi đừng lo cho ta, nếu không có việc gì thì đi đi.”

Giọng nàng nghẹn lại, như thể sắp khóc tới nơi.

Tiểu Thất liếc thấy máu loang dưới đất, cuối cùng xác định người này thật sự là một cô nương sống sờ sờ, không phải quỷ.

Nghĩ đến việc vừa rồi mình gọi người ta là nữ quỷ, hắn áy náy vô cùng, chẳng đợi thế tử sai bảo thêm, liền tiến lên đỡ nàng.

“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Tại hạ giúp cô nương đứng dậy.”

Văn Yên gạt tay hắn ra, tiếp tục nằm rạp, sống chết không chịu nhúc nhích:

“Không cần… cứ để ta chết đi!”

Tiểu Thất không chịu bỏ cuộc, vừa là vì ăn năn, vừa là vì cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Thế là vận sức nhấc nàng dậy như… nhổ củ cải.

“Cô nương không cần cảm tạ.”

Văn Yên bị ép đứng dậy: …Tạ cái đầu ngươi ấy!

Nàng ngây dại đứng đó, ánh mắt vô hồn, bộ dạng như chẳng còn thiết sống.

Đầu gối đau đến mức nàng chỉ muốn lại ngã lăn ra.

Phát hiện Ôn Nhượng Từ vẫn giữ lễ độ không quay đầu lại, Văn Yên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nàng chẳng buồn giữ lễ nghi, vén váy khập khiễng bước về hướng thành.

Tiểu Thất nhìn theo bóng nàng, trong lòng cảm phục: vị cô nương này thật sự kiên cường, bị thương nặng vậy mà không chịu làm phiền người khác. Đúng là nữ trung hào kiệt.

Đúng lúc đó, từ xa có một đội nhân mã phi ngựa tới.

Nghe thấy tiếng vó ngựa, Ôn Nhượng Từ quay đầu, vừa hay thấy rõ người cưỡi ngựa dẫn đầu là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

“Đại hoàng tử? Sao huynh ấy lại ở đây?” Chẳng lẽ cũng tới tra xét mực nước?

Đang định lên tiếng chào hỏi, thì thấy Ôn Đình Hạo ghìm cương ngựa trước mặt nữ tử vừa rời đi không bao lâu.

Hắn lập tức nhảy xuống, thấy nàng mình đầy nhếch nhác thì mắt đỏ hoe, đau lòng vô hạn.

Ngay sau đó, Ôn Nhượng Từ nghe thấy tiếng hô lo lắng của huynh trưởng:

“Yên nhi muội muội, sao muội lại thành ra thế này?!”

Văn Yên đang nỗ lực giấu thân phận, lặng lẽ chuồn đi: …

Chắc huynh ấy còn có nữ muội muội nào khác tên Yên nhi chứ?

Thật sự muốn chết quá… cái thế giới này chẳng ai quan tâm sống chết của nàng!

Giờ đây, nàng đã cảm nhận rõ ánh mắt kinh ngạc sau lưng, như muốn thiêu cháy cả người nàng vậy.

“Biểu ca, huynh đến thật khéo.”

Không đến sớm, chẳng đến muộn, lại đến đúng lúc nàng sắp thoát khỏi tình huống xấu hổ này!

Văn Yên gượng gạo nặn ra nụ cười thảm, vừa dứt lời liền ngất lịm trong lòng Ôn Đình Hạo.

Giờ không giả vờ xỉu thì còn chờ khi nào?!

“Yên nhi muội muội!” Ôn Đình Hạo vội ôm lấy nàng, thấy nàng không hề phản ứng, không dám trì hoãn, lập tức bế người xoay người lên ngựa, lao thẳng về kinh thành.

Tên Ôn Đình Thâm kia dám bỏ rơi Yên nhi, chọn Tô Trầm Ngư? Chờ hắn quay về, nhất định phải tính sổ với tên hỗn đản ấy!

Hồi lâu sau, Tiểu Thất lắp bắp không tin nổi:

“Cô nương đó… là đích nữ duy nhất của Đại tướng quân, đại tiểu thư phủ tướng quân?”

Nghĩ đến dáng vẻ chật vật khi nàng trốn chạy vừa rồi, khóe môi Ôn Nhượng Từ khẽ cong, nhịn không được mỉm cười.

“Có thể khiến Đại điện hạ quý trọng đến thế, e rằng cũng chỉ có nàng mà thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play