Có một chuyện từng phát sinh khi Bass còn bé.
Bởi vì cậu lớn lên nãi, da trắng mắt to, mập mạp trắng trẻo mặt nhiều thịt, sợ người lạ còn dễ thẹn thùng.
Mẹ cậu, bà Allie, lại yêu thích mặc cho cậu kiểu quần áo nhìn trắng trẻo mũm mĩm, lúc học ở vườn trẻ, cậu luôn là đối tượng mà tất cả đám con trai khác muốn ngồi chung nhất, chính là loại yêu thích liền muốn kéo tóc bắt nạt kia.
Mỗi ngày đi học Bass đều phải bắt nạt khóc một lần, dẫn đến bé con Bass đặc biệt sợ đi học, cảm thấy cửa lớp là miệng quái thú ăn thịt người, đang không chờ được muốn đem nhóc nuốt xuống!
May là giáo viên trong lớp đối với nhóc rất tốt, thường thường mua kẹo cho nhóc ăn, ôm nhóc kể chuyện cổ tích.
Giáo viên chính là siêu nhân đánh bại quái vật bóng tối, Bass rất yêu thích và ỷ lại giáo viên đó. Bởi vì chỉ cần giáo viên ở lớp, những người bạn nhỏ kia sẽ không dám bắt nạt nhóc cho nên Bass hận không thể mỗi giờ mỗi khắc dính trên đùi giáo viên.
Có một ngày trời mưa, trời tối om om sương mù mông lung, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm xuyên qua tầng mây vang rền.
Các bạn nhỏ khác đều được đón đi, chỉ để lại Bass nhỏ, cậu và thầy giáo cùng ở trong phòng học dán đầy tác phẩm hội họa vẽ bậy của các bạn nhỏ khác.
Nghe thầy giáo ôn nhu đáp lại người trong điện thoại, mà trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng đầy áy náy của mẹ nhóc, Allie, nàng nói nàng có chuyện tạm thời không thể đến đón, xin nhờ thầy chăm sóc Bass thêm một lát.
Thầy giáo đồng ý, đồng thời hứa rằng gã sẽ tự tay đưa Bass về nhà, nàng cứ bận việc của mình là được.
Đầu dây bên kia truyền đến lời cảm ơn liên tục đầy vui mừng của mẹ.
Sau đó thầy cúp điện thoại, tới bên tường mở tất cả đèn, khóa cửa phòng lại, kéo rèm cửa sổ lại, cuối cùng trở lại nhìn nhóc đang ngậm kẹo sữa, đem chính mình phản chiếu trong đôi mắt to tinh khiết ấy.
Gã ngồi xổm người xuống hôn trán Bass, cười hỏi: "Sweetie, con có thích thầy không?"
Tại thời đại mà Bass sống, mọi người yêu thích gọi người thân là thân mến*, mẹ Bass hay gọi yêu là sweetie sến muốn chết, cho nên Bass đã sớm quen bị gọi như vậy.
* Kiểu gọi dear hay babe, darling ý
"Yêu thích." Bass ngại ngùng cười, mặt nhỏ đỏ bừng.
Thầy giáo cũng đang cười, sau đó gã vừa cười vừa cởi khóa quần của nhóc ra......
Tiếng sấm ngoài cửa sổ to hơn, gió mạnh mang theo nước mưa vỗ trên cửa sổ bằng kính, từ kẽ hở song sắt lùa vào phát ra tiếng gào thét.
Rèm cửa dày nặng dính đầy vết bẩn khẽ động, bức họa vẽ bậy trên tường ào ào ào vang.
Bé con Bass cắn chặt thịt trên tay mình, sợ đến toàn thân phát run, thậm chí có dấu hiệu muốn co giật té xỉu.
Giáo viên của nhóc thay đổi, không còn ôn nhu không còn bao dung, tàn nhẫn xốc lên da người lộ ra mặt ác ma dữ tợn bên trong!
Bass run rẩy không biết làm sao phản kháng, trời long đất lở chỉ biết khóc thút thít, trong lòng cậu đang kêu: Cứu con cứu con xin cứu con...
Sau đó cửa phòng làm việc bị ai đó một đạp đá văng!
Baba Bass cao to uy mãnh giơ nắm đấm to bằng đầu Bass ,đem gã thầy gầy yếu một đấm đánh ngất trên đất, đem Bass bị dọa sợ mạnh mẽ ôm lên!
Hắn vẫn là không yên lòng đem con trai mình để lại trường trong thời tiết này, vì vậy baba Bass để vợ mình bận rộn trước, riêng mình đội mưa chạy đi, mơ hồ từ kẽ hở rèm che bị gió thổi ra nhìn thấy cảnh tượng gã thầy gầy gò kia đang nắm chặt con mình, không ngừng sờ soạng...
Bass cũng là gặp may mắn trong bất hạnh.
Chóp mũi ngửi mùi mồ hôi lạnh lẽo hung hãn trên người baba, còn có mùi thuốc lá mà cậu đã từng không thích, ấm áp đem cậu bao khỏa, mang đến cảm giác vô cùng an toàn.
Bass thân thể co quắp rất lâu, mới hô lên câu nói kia:
"Meo oa --!"
Ba ba --!
Jofar:...
Tiếng kêu thê thảm đến mức khiến người ta cảm thấy có người đang giết mèo làm động tác cầm mèo của Jofar cứng đờ, nét cười trên khóe môi theo thói quen tà khí bại hoại khẽ đọng lại thành một đống băng.
Bass bị đuổi bắt doạ thảm còn chưa lấy lại tinh thần, nó nhắm mắt lại "Meo a meo a (baba baba)" giãy dụa một trận khiến Jofar không thể không đem nó đặt xuống đất, kiểm tra trên người nhóc con bướng bỉnh đáng thương này có vết thương hay không.
Kết quả vừa bị đặt xuống, Bass liền thất kinh chui vào trong ngực nam nhân, nơi có mùi vị quen thuộc, bốn móc câu dưới chân do căng thẳng mà duỗi ra, tốc độ cực nhanh víu chặt vải trắng trước ngực Jofar, đầu nhỏ còn hung hăng vùi vào mặt vải, phảng phất như tìm một hang động nhỏ có thể để nó trốn vào.
Bị vuốt mèo xuyên thấu qua vải vóc cấu vào thịt rất đau. Jofar trầm mặt, khó khăn kéo nó từ trên người xuống, hai tay đặt dưới chân trước của nó ôm lên trước mặt.
Hắn nhìn thấy nó.
Mèo đen thê thảm kêu meo meo, mũi nhỏ lành lạnh ướt nhẹp nổi bong bóng, mắt xanh lấp lánh nước mắt, lỗ tai do sợ hãi bất an cụp về phía sau, đuôi cũng kẹp dưới bụng, liều mạng giãy dụa.
Nói thật, bộ dáng thê thê thảm thảm này lại khiến nội tâm vị Pharaoh vừa tuấn mỹ vừa tàn nhẫn lại không biết thương hại là gì này mềm mại một chốc.
Jofar không phát hiện bất kỳ vết thương nào trên người nó."Ngươi bình tĩnh lại." Hắn giơ mèo lên ngang tầm mắt, nhàn nhạt nói với nó.
Bass (giương nanh múa vuốt): "Meo meo méo meo meo!" Baba baba --!
Jofar: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Bass (tan nát cõi lòng): "Meo meo meo!" Baba baba baba --!
Jofar: "Ngươi đừng kêu."
Bass (thê thê thảm thảm): "Meo meo meo!" Oa oa oa, ba --!
Jofar:...
Gương mặt tuấn mỹ của Pharaoh đen kịt, đem mèo ôm vào ngực, đồng thời thề rằng nếu nó còn kêu nữa, chính mình sẽ trở thành Pharaoh, à không, là người Ai Cập đầu tiên chính miệng cắn đứt lưỡi mèo.
Bass - đã bị doạ thành tên ngốc - chui vào cổ Jofar, chỗ đó có khe hở có thể vén vải lên.
Ngay khi đệm thịt chạm được da dẻ mềm mại ấm áp, ngửi được khí tức cường hãn mạnh mẽ thuộc về nam nhân,
Đùng !
Như bị trúng phép thuật, Bass lập tức bình tĩnh yên tâm xuống như năm đó.
Nó run cầm cập vê thành một đoàn nho nhỏ ở cổ nam nhân thu lấy ấm áp.
Mũi mèo lành lạnh ươn ướt mang đến xúc cảm ngưa ngứa mà mềm mại, không ngừng chạm nhẹ.
Như mèo con tìm sữa, hận không thể khiến người ta mạnh mẽ yêu chiều nó, khiến tâm tình vị nam tính tôn quý nhất toàn bộ Ai Cập sung sướng.
Cổ và khuôn mặt đều là bộ phận yếu đuối nhất của con người, Jofar bắt đầu từ lúc còn nhỏ đã không để cho bất luận người nào đụng vào hai địa phương này, kể cả mẫu hậu của hắn.
Bass không biết có thể chạm được cổ cùng khuôn mặt Pharaoh là vinh quang lớn lao khác biệt như thế nào. Jofar cũng không ngăn cản nó, trái lại dùng ngón tay trắng nõn thon dài đâm đâm 'bi' Bass, ngay lúc Bass căng thẳng muốn xù lông, Jofar cười khẽ, bàn tay vuốt từ đầu đến đuôi của nó.
Jofar biết tại sao nhóc con lại sợ sệt.
Lệnh quét sạch vườn thú là do hắn hạ, sau khi hắn bất mãn rời đi, chợt nhớ Nefes từng báo cáo qua một câu Miêu Thần chờ lên ngôi đang ở tạm tại vườn thú.
Jofar nhớ lại vật nhỏ ngạo kiều nào kia, đi một nửa liền dừng lại, nhíu mày vội vã khoác lên vải trắng phòng ngừa dính lông mèo chạy tới.
Sau đó quả thực đụng phải nhóc con đang chạy trối chết.
"Không cần sợ." Không biết hắn đang giải thích với ai: "Sát thủ nước khác xâm nhập vào vườn thú, cho nên mới bị "thanh lý", ngươi là Miêu Thần đáng chờ lên ngôi, không cần phải lo lắng thân vệ sẽ thương tổn ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
"Meo?"
-- thật sao mị?
Jofar nhẹ nhàng lau lông mao bị nước mặt làm ướt, gật đầu: "Thật."
"... Nha!"
Bass nghe vậy liền ngửa đầu nhìn tạo hình như phụ nữ Ả Rập kia, không nhận rõ mặt ở chỗ nào, đột nhiên cảm giác thấy đầu hắn phảng phất mang theo vòng sáng Chúa cứu thế, ngực còn có bóng đèn Ultraman blingbling!
Bass: Từ lộn (?), biến thành ---- sẽ phát sáng lộn! ! !