chương 1"
Pharaoh – vị thần bước đi giữa nhân gian.
Nữ thần từng mê đắm hôn lên gương mặt tuấn mỹ ấy, nam thần thì trao cho hắn thân thể mạnh mẽ, cường tráng. Thần Mặt Trời Ra ban cho hắn thần lực vô biên và vinh quang tối thượng.
Nữ thần Nekhbet – biểu tượng vương quyền – hóa thân thành kền kền, dang cánh đậu trên vai trái của hắn. Wadjet – con rắn đỏ thiêng bảo vệ Hạ Ai Cập – nằm ngoan ngoãn dưới chân hắn.
Osiris – chúa tể cõi âm – ban cái chết cho bất kỳ ai dám chống đối hắn.
Các tinh linh hát vang tán tụng, tự tay đội vương miện cho hắn.
Thần Mặt Trăng Bastet âm thầm bảo hộ phía sau lưng hắn.
Từ thân thể đến linh hồn, toàn bộ Ai Cập đều dâng hiến cho hắn. Dân chúng điên cuồng sùng bái, quỳ rạp dưới chân hắn, hôn lên mu bàn chân hắn, chắp tay ngước nhìn lối đi nơi chiến xa hoàng kim từng lướt qua.
Pharaoh chính là thần.
Một con hùng ưng giương cánh giữa trời xanh, tiếng kêu dài réo rắt xuyên qua mây trắng. Đôi cánh dài ba thước sải rộng, đột ngột thu lại rồi lao thẳng xuống.
Nó lướt qua rừng cột đá trắng khổng lồ, bay dọc hàng chiến binh mặc giáp đồng, cơ bắp cuồn cuộn. Mắt ưng chiếu rọi ánh sáng sắc lạnh phản chiếu từ trường mâu dựng thẳng, rồi lại vút lên không trung.
Thành thị rực rỡ: khu vườn quý tộc xây cất tinh xảo, chợ phiên phồn vinh tấp nập, đường đá xanh trải rộng như cành cây vươn ra khắp nơi.
Thần điện trắng muốt sừng sững, hoàng cung lộng lẫy dát đầy bảo ngọc.
“Chik—!”
Hùng ưng cất tiếng lần nữa, lướt vòng qua hoàng cung, hạ cánh xuyên qua cổng nghị sự, nhấc từng tầng rèm lụa, bỏ qua đầu những thị nữ xinh đẹp và đại thần đang run rẩy quỳ rạp.
Cuối cùng, nó đậu xuống một giá vàng đặt cạnh ngai.
Móng vuốt sắc nhọn ghì chặt mép giá, vòng chân vàng nạm hồng ngọc lóe lên dưới ánh nắng.
Người đàn ông trên ngai vàng ngẩng đầu, duỗi ngón tay thon dài chọc nhẹ vào mỏ chim. Đồng tử băng lam lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
“Về rồi à?”
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm.
Hùng ưng vỗ cánh nhẹ, như hồi đáp chủ nhân. Đôi mắt nó phản chiếu dáng hình của Pharaoh.
Vị Pharaoh này... thật sự quá mức tuấn mỹ.
Vải trắng quấn ngang eo, thân trên để trần, thắt lưng hoàng kim nạm ngọc buông thõng, ôm sát hông. Làn da hắn mang màu trắng lạnh hiếm thấy nơi Ai Cập, hai chân thon dài, eo hẹp săn chắc, cơ bụng từng khối rõ nét, vải vóc phác họa đường cong nơi hông…
Thân thể hoàn mỹ, mềm mại như báo săn, mạnh mẽ mà mê hoặc.
Đầu đội song quan*, mái tóc bạch kim rủ xuống bờ vai, môi hồng nhạt, mắt băng lam, cổ đeo chuỗi trang sức tinh xảo.
Nữ thần từng hôn lên dung nhan ấy.
Đẹp đến mức khiến cả thần lẫn người say mê.
Nhưng chẳng ai dám ngỏ lời yêu thương.
Bởi vị Pharaoh này chính là ác ma khét tiếng. Hắn cuồng chiến, khát máu, giết người không chớp mắt. Chỉ khi chinh phạt một quốc gia, đóng đinh vua nước đó lên ngai vàng, hắn mới nở nụ cười thỏa mãn.
Dĩ nhiên, hắn cũng biết cười vào những lúc khác.
Ví dụ như khi... dằn vặt đám quý tộc.
Thế nên dù hiện tại hắn chỉ lười biếng ngồi dựa trên ngai vàng, vẻ đẹp ấy vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm đến mức khiến người ta nhìn thôi cũng run rẩy.
“Vương.”
“Hửm?”
“Xin ngài ban lòng từ bi. Giờ đang mùa mưa, nô lệ đã chết mất một nhóm. Dù có bổ sung cũng không đủ sức hoàn thành thần điện Thần Mặt Trăng đúng hạn... Xin ngài khoan dung!”
“Ngươi muốn kéo dài kỳ hạn à?”
Ánh mắt lạnh lẽo dời khỏi chim ưng, quét về phía đại thần.
Người nọ mặc lễ phục đỏ và áo choàng trắng dài quỳ rạp, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Pharaoh là chủ nhân của toàn bộ Ai Cập, nắm giữ cả tài phú lẫn sinh mệnh, là lãnh tụ tối cao của quân đội, chính trị lẫn tôn giáo.
Ngay cả Vizier – đứng đầu bá quan – cũng chỉ được phép giám sát và hỗ trợ, chứ quyền quyết định sau cùng vẫn thuộc về Pharaoh.
Không ai dám trái ý vương.
Nhưng…
Đại thần vẫn cúi đầu, cắn răng mở miệng: “...Vâng, xin vương rộng lượng.”
“À.”
Người đàn ông uể oải tựa đầu, ánh mắt đột nhiên lóe lên, khóe môi cong nhẹ.
Thừa tướng sợ đến hồn phi phách tán.
Vì ai ai cũng biết: Pharaoh mà cười... chẳng có gì tốt lành.
“Gia hạn? Cũng được.”
Đại thần vừa mừng rỡ ngẩng đầu, thì đã nghe tiếp:
“—Ba canh giờ.”
“...”
Sụp.
Cả người ông đổ gục.
Pharaoh thưởng thức vẻ tuyệt vọng ấy, rồi tuyên bố kết thúc nghị sự, quay lưng rời đi. Đại thần quan vội theo sau, đám quan lại còn lại cúi đầu hành lễ, chờ hắn đi xa mới dám thở phào.
Tối đến.
Thiếu nữ xinh đẹp rót rượu vào ly vàng, cúi đầu lui sang bên.
Pharaoh nhàn nhã dùng bữa tối thịnh soạn, rượu vang quý ngàn vàng sóng sánh trong ly. Một nô bộc lặng lẽ chạy vào thì thầm bên tai đại thần quan.
Người này gật nhẹ, bước lên trước:
“Vương, sau khi trở về, Muhansaf không trốn đi mà tập hợp thân tín, bàn bạc cách vượt qua cửa ải này.”
Chính là vị đại thần “gục” lúc nãy.
Pharaoh nhấc ly, không nói gì nhưng rõ ràng đã nghe.
Đại thần quan hơi do dự, rồi thấp giọng: “Thần vẫn chưa rõ, tại sao Vương nhất định phải xây Thần điện Bastet trong mùa mưa? Rõ ràng thành đã có nhiều đền thờ nữ thần Mặt Trăng…”
“Vì đó là lễ vật ta tặng hắn.”
Pharaoh bỗng mỉm cười, đôi mắt băng lam thoáng nhu hòa.
Đại thần quan: “...” Không đúng! Vương sao có thể cười dịu dàng như vậy?
Khoan đã — hắn là ai?
Pharaoh như nhớ tới điều gì, giọng trầm thấp mang theo ý cười:
“Hắn có bộ lông đen như đêm, dáng người tao nhã mê hoặc, mắt lục bảo quý phái. Khác với đám thần tử chán ngắt, hắn khiến ta thấy thú vị.”
Thần tử chán ngắt · Jesé: “...”
Tuy chưa từng gặp nam nhân bí ẩn ấy, nhưng Jesé cảm thấy ngứa ngáy bất an.
Một kẻ câu dẫn được Pharaoh, khiến ngài mất kiên nhẫn với thần tử, làm sao có thể là người tốt?
Jesé nhíu mày, dè dặt hỏi: “Vương, có thể cho thần biết tên hắn được không?”
Pharaoh liếc ông một cái, chậm rãi xoa miệng ly. Một giọt rượu đỏ dính trên đầu ngón tay, hắn thản nhiên mỉm cười.
“Bastet.”
“...”
Khoan đã. Bastet?!
Không phải đó là tên nữ thần Mặt Trăng sao? Lẽ nào... người đó là tư tế hậu duệ thần linh?
Sau khi Pharaoh rời đi để “tìm mỹ nhân đáng yêu của hắn”, Jesé vẫn nghiêm túc nhíu mày.
Trên đường về, nữ thần quan Nefes nhìn ông không nhịn được phì cười.
Jesé nghiêm mặt: “Cười cái gì? Vương sủng ái một kẻ không rõ lai lịch, chúng ta phải điều tra! Ai biết được hắn có phải gián điệp không?!”
Nefes: “Jesé à… ông có thể đừng cứng nhắc như một khối đá không?”
Jesé: “Ý gì?”
Nefes mỉm cười đầy ẩn ý:
“Để tôi gợi ý cho ông… Biểu tượng của nữ thần Bastet là — ”
“Mèo?”
Nefes cười khanh khách: “Chính xác~ Mèo đen tuyền, mắt lục bảo, thân hình uyển chuyển... Nam nhân thần bí ấy bây giờ đang bắt chuột trong bảo khố đó!”
Jesé: “...”
Nefes: “Ông không định theo dõi nữa sao? Pharaoh mê mèo lắm đấy, rất cần người kéo về hiện thực.”
Jesé: “...”
Khuyên Pharaoh đừng sờ mèo?
Ông chịu thua.
Bởi toàn vương quốc đều biết, Pharaoh đời này chắc chắn không cai nổi… nghiện mèo.
Nam thần quan mặt vô cảm quay đầu bỏ đi, mặc kệ đồng liêu đang cười run rẩy phía sau.
Jesé (tay ôm trán):
Pharaoh thì phúc hắc, đồng liêu cũng phúc hắc! Ta sớm muộn cũng từ quan! Không hẹn gặp lại!
Nefes:
“HAHAHAHA!”