“Họ về phòng hết rồi.” Vương Thành chỉ vào phần cơm thừa trên bàn, không cần nói nhiều người phụ nữ đội nón kết cũng hiểu hai người kia rời đi rất vội vàng.
Dù sao thời gian cô ta lên gác cũng không lâu, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười phút. Vậy mà hai người kia đã ăn xong bữa tối và trở về phòng. Nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô ta, Vương Thành lắc đầu nói: “Chuyện này để sau hẵng nói, cô nói trước xem, lần này lên gác có phát hiện gì không?”
“Có, nhưng không nhiều.” Người phụ nữ đội nón kết trở nên trầm ngâm, im lặng một lúc rồi mới nói: “Làm theo gợi ý của anh, tôi đã hỏi thẳng con bé xem có biết gì về tung tích của ông anh giọng khàn không.”
“Ồ? Thú vị nhỉ.” Vương Thành nhìn cô ta mỉm cười, hỏi với vẻ hứng thú: “Con bé trả lời ra sao?”
“Câu trả lời của con bé khá mơ hồ.” Người phụ nữ đội nón kết lắc đầu nói: “Con bé nói ông anh giọng khàn đang chơi trốn tìm với tụi mình, nhưng cụ thể thì nó cũng không rõ, chỉ khẳng định là anh ta không trốn trên gác.”
“Chơi trốn tìm?” Vương Thành hơi ngạc nhiên, anh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới chậm rãi nói: “Cái này thú vị rồi đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT