Thực tế là con trai cả Lý Kiến Quân muốn tự mình lên thành phố làm việc nhưng nguyên chủ Cát Tiểu Hoa lại cho rằng trong nhà không thể thiếu người lao động, mà anh cả lại không nhanh nhạy nên nguyên chủ mới nhờ cậu con út đang học cấp ba trên thành phố lag Lý Kiến Hoa giúp liên hệ sắp xếp.
Không ngờ Lý Kiến Hoa lại nhân cơ hội đó mà tự ý đăng ký cho Ngụy Thục Lan vào làm thay.
Lý Kiến Quân đợi mãi không thấy thư thông báo đi làm, cuối cùng phải tự lên thành phố tìm hiểu thì mới phát hiện ra vị trí của mình đã bị người khác thế chỗ.
Đã vậy, Ngụy Thục Lan đã làm được hai tháng, do biểu hiện tốt nên được chuyển thành công nhân chính thức.
Cát Dữu khẽ cau mày, bởi vì biết rõ cốt truyện phía sau nên trong lòng cô càng thêm khó chịu. Giọng cô trầm xuống, đầy nghi ngờ:
“Mày chắc chắn… Ngụy Thục Lan sẽ lấy mày chứ?”
Lý Kiến Hoa vội vàng thề thốt:
“Chờ con thi đậu đại học là sẽ cưới ngay! Cô ấy chính là vợ chưa cưới của con, không phải người ngoài đâu.”
Trên mặt Cát Dữu chợt hiện một nụ cười sâu xa đầy ẩn ý:
“Vậy thì bà đây chờ.”
Mẹ sao lại dễ nguôi giận thế chứ!
Nhìn dáng vẻ ấy, Lý Tú Mỹ tức đến mức dậm chân liên tục. Quả nhiên mẹ lúc nào cũng thiên vị anh ba nhất!
Thấy mẹ nở nụ cười, Lý Kiến Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc mẹ vẫn còn thương mình.
Ánh mắt Cát Dữu nhìn đến người đang đứng bên cạnh Lý Kiến Hoa, từ lúc bước vào đến giờ con cả Lý Lý Kiến Quân chẳng nói một lời. Gương mặt nó căng chặt nhẫn nhịn, đôi tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trở lên trắng bệch.
Cũng chẳng trách cậu con trai cả Lý Kiến Quân tức giận đến vậy, ai rơi vào tình cảnh này mà chẳng thấy hoang đường và uất ức.
Huống hồ, cái người gây ra họa từ đầu đến cuối vẫn chỉ biết lấy lòng, khoe mẽ. Đến một câu xin lỗi cũng không chịu mở miệng nói với mình.
Ngón tay Cát Dữu nhẹ gõ mấy cái lên cạnh ghế, thầm nghĩ: Thằng con thứ ba này đúng là không cứu nổi nữa rồi. Trong xương trong cốt toàn là ích kỷ với vô tâm vô phế.
Cát Dữu nhớ lại trong nguyên tác, ngay cả chuyện giả danh nhận học bổng cũng là do Lý Kiến Hoa bày ra. Tên này còn lấy cớ “mua tài liệu học tập” để đòi nguyên chủ hai mươi đồng.
Cát Dữu bỗng hỏi:
“Tiền mua tài liệu học tập có còn không?”
Nghe hỏi, trên mặt Lý Kiến Hoa không hề có chút áy náy nào còn cười ha hả nói:
“Mẹ hỏi cái này làm gì? Tài liệu học trong thành mua đắt lắm, con mới mua mấy cuốn mà đã tiêu hết rồi.”
Sách vở cái gì chứ!
Miệng toàn nhưng lời nói dối mà không biết ngượng.
Sắc mặt Cát Dữu trầm xuống, ánh mắt lạnh tanh:
“Mày quay về là để thăm bà đây hay là muốn khuyên mẹ đừng đến tìm Ngụy Thục Lan làm lớn chuyện hả?”
Lý Kiến Hoa giật mình:
“Mẹ… mẹ nghĩ về con như vậy sao?”
Cát Dữu khẽ nhướng mắt, giọng điềm nhiên:
“Bà đây nghĩ đúng vậy đó. Mày muốn nói gì thì cứ giải thích cho rõ đi.”
Lý Kiến Hoa im bặt.
Trước kia chỉ cần cậu ta nói như vậy là mẹ sẽ mềm lòng còn tự mình biện hộ cho cậu ta, rồi dễ dàng bị kéo theo suy nghĩ của Lý Kiến Hoa cậu.
Nhưng hôm nay, tại sao mẹ lại như biến thành một người khác vậy?
Lý Kiến Hoa sững sờ một lúc rồi nhanh chóng điều chỉnh thái độ, cất giọng phân trần:
"Con đưa suất vào nhà máy cho Thục Lan là có lý do. Hồi còn đi học trong thành thì ngày nào cũng là Thục Lan chăm lo cho con.
Thành tích tốt của con cũng nhờ hết vào cô ấy. Nhà Thục Lan vốn trọng nam khinh nữ nên bắt cô ấy nghỉ học sớm để gả chồng lấy sính lễ.
Con sợ cô ấy bị gả cho người khác nên mới hồ đồ nhường suất làm việc của anh cả cho cô ấy. Mẹ muốn đánh muốn phạt gì con cũng chịu cả…
Mẹ là người thân nhất với con, nếu mẹ thực sự muốn làm lớn chuyện thì cứ đi, chỉ là… nếu mẹ làm vậy, Thục Lan sẽ không thèm nhìn mặt con nữa…"
Nếu là nguyên chủ nghe những lời này, e rằng cơn giận cũng tiêu đi quá nửa, thậm chí còn nảy sinh chút thiện cảm với Ngụy Thục Lan nữa là khác.
Làm lớn chuyện?
Chuyện đó chẳng khác nào “làm phu nhân rồi còn mất binh”, mà với một bà lão nông thôn như Cát Tiểu Hoa thì việc cân nhắc hơn thiệt trước sau là điều đương nhiên và chắc chắn nguyên chủ sẽ không làm chuyện lỗ vốn đó.
Giờ mọi chuyện đã rồi, kiểu gì nguyên chủ cũng sẽ phải cân nhắc đến tình thân mà nghĩ cách dàn xếp cho êm xuôi mọi chuyện.
Nhưng Cát Dữu nghe xong chỉ khẽ cười lạnh trong lòng, cô cất giọng thờ ơ đáp:
“Vậy thì tìm người khác đi, chứ bà đây không ưa gì Ngụy Thục Lan đâu.”
Sắc mặt Lý Kiến Hoa lập tức tái đi, bất chấp vừa rồi còn ra vẻ cao thượng, giờ cậu ta vội vàng năn nỉ:
“Mẹ, thật sự mẹ nỡ đối xử với con như vậy sao? Thục Lan là người lương thiện rộng rãi lại còn học tới cấp ba, sau này sinh con chắc chắn cũng thông minh, lanh lợi đấy mẹ.”