Tào Khuê quả thật không oan uổng nàng. Nguyên chủ ra khỏi phủ bốn lần, quả thật có ba lần đi tiệm quan tài.

Thẩm Quân Nghiêu nhắm mắt lại như đang chợp mắt, Tào Khuê liền ra tay trói Khương Ninh. Khương Ninh vội vàng giải thích: "Đúng, tôi đi ba lần. Lần đầu tiên là bà vú của tôi b.ệnh chết, tôi đến tiệm quan tài mua cho bà ấy một cỗ quan tài để hạ táng. Lần thứ hai tôi đến đặt một cỗ quan tài cho chính mình. Lần thứ ba là để xác nhận thời gian tiệm quan tài đến tận nơi nhặt xác và hạ táng cho tôi. Ông nói gặp ba hộ gia đình, tôi không có ấn tượng sâu sắc lắm, chắc là chỉ gặp ở cửa hàng thôi."

"Đường đường là một đại tiểu thư Khương phủ, lại tự mình đến tiệm quan tài mua quan tài cho mình? Lại còn muốn người của tiệm quan tài đến tận nơi nhặt xác và hạ táng cho cô? Lý do này nói ra e rằng đến trẻ ba tuổi cũng không tin."

Tào Khuê càng nghe càng tức, bất chấp Khương Ninh giãy giụa, thành thạo trói Khương Ninh vào cọc gỗ, rồi quay đầu trực tiếp lấy một chiếc bàn ủi từ chậu than ra.

Khương Ninh tuy rằng nghĩ sớm chết sớm đầu thai, nhưng không có nghĩa là nàng là một tráng sĩ không sợ chết. Chiếc bàn ủi nung đỏ dần dần tiến lại gần, tản ra hơi nóng bỏng rát. Nàng không nhịn được nhắm mắt lại.

"Tào Khuê."

Thẩm Quân Nghiêu kịp thời lên tiếng ngăn hắn lại.

Nếu Khương Ninh không bị trói thì nàng đã quỳ xuống cảm ơn cả nhà hắn rồi.

"Áp dụng tiên hình, Khương đại tiểu thư vì mình mua quan tài, một lòng tìm chết, chiếc bàn ủi này e rằng không có tác dụng."

Khương Ninh trợn trắng mắt, trong lòng thầm lặng thu hồi lời cảm ơn và thay bằng những lời tục tĩu hỏi thăm.

"Thẩm đại nhân khoan đã! Hoàn cảnh tôi ở Khương gia các ngài cũng đã thấy rồi. Tôi tự mua quan tài cho mình là vì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Cha tôi sủng thiếp diệt thê, tôi sống trong phủ còn không bằng một hạ nhân. Bà vú đi rồi, tôi không còn chỗ dựa nào duy nhất nữa nên mới muốn tìm đến cái chết. Mẹ kế vu khống tôi giết hại con của bà ta, cha tôi không nói hai lời đã muốn đánh tôi. Tôi bị Ngự Ninh Vệ các ngài bắt đi, ông ta vội vàng phủi sạch quan hệ với tôi. Một gia đình như vậy, các ngài thấy tôi tự mua một cỗ quan tài, sắp xếp hậu sự cho mình có gì không ổn sao? Tổng không thể thật sự bị hại chết rồi bị mấy con sói, hổ báo đó dùng một chiếc chiếu rách quấn lại rồi vứt ở bãi tha ma chứ? Thà tự mình chọn một ngày lành, uống thuốc độc chết một cách yên tĩnh, tìm một cỗ quan tài, tìm một người thay tôi thu thập và hạ táng."

Sợ hai vị đại Phật này không tin, Khương Ninh còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.

Nàng không nói dối, nguyên chủ thật sự nghĩ như vậy và cũng thật sự tính làm như vậy. Chỉ là có chút xui xẻo, chưa kịp thực hiện thì đã chết ngắc, sau đó để lại mớ hỗn độn cho nàng, kẻ còn xui xẻo hơn.

Có lẽ là đã thực sự thấy thái độ của Khương gia đối với Khương Ninh, Tào Khuê lộ ra vẻ suy nghĩ.

Thẩm Quân Nghiêu chậm rãi mở mắt nhìn chằm chằm mặt Khương Ninh một lát, ánh mắt sắc bén như con sói đang đánh giá con mồi. Khương Ninh bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sau lưng nổi da gà.

"Thẩm đại nhân, muốn nói tôi đáng ngờ, vậy tiểu nhị ở tiệm quan tài không phải đáng ngờ hơn sao? Tôi cũng chỉ gặp ba hộ gia đình, nhưng cả năm hộ này đều mua quan tài và hạ táng ở Vạn Gia Quan Tài Phô."

"Ba tiểu nhị và chưởng quầy của Vạn Gia Quan Tài Phô đều đã được điều tra kỹ lưỡng. Ban đêm họ đều ngủ tại tiệm quan tài, ban ngày cũng làm việc cùng nhau. Thỉnh thoảng có ra ngoài cũng chỉ non nửa canh giờ. Đi bộ đến mộ một chuyến đã mất gần hai canh giờ. Mấy người này gần đây cũng không thuê xe di chuyển, cũng không có thời gian gây án."

"Kia cũng có thể có đồng lõa chứ, truyền tin tức cho người bên cạnh, coi như bán một tin tức thôi cũng đâu phải không thể. Tôi cửa lớn không ra, cửa nhỏ không vào, không có thời gian gây án. Trừ bà vú ra thì không có ai đưa cơm cho tôi. Nghèo đến mức chỉ mua nổi chiếc quan tài mỏng manh rẻ tiền nhất, cũng không có tiền rảnh rỗi để thuê người đào mộ mổ thi đâu."

Khương Ninh chỉ là một pháp y không giỏi trinh thám, chỉ có thể cố gắng biện bạch.

Tào Khuê nhìn có vẻ tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, nhưng lần này lại nghe lọt tai.

"Lời nàng nói cũng có lý. Có cần thuộc hạ đi điều tra trước xem người của tiệm quan tài có kết giao thân thiết với ai không?"

Ánh nến lặng lẽ cháy, Thẩm Quân Nghiêu không nói gì, Tào Khuê cũng chỉ có thể chờ. Một lúc lâu sau mới nhận được một chữ "Đi" nhàn nhạt từ hắn.

Tào Khuê nóng lòng phá án, vội vàng quay người bước ra ngoài như một cơn gió. Trong hình thất chỉ còn lại Khương Ninh và Thẩm Quân Nghiêu.

Khương Ninh suy nghĩ về tình cảnh của mình, trong đầu bắt đầu nảy ra một ý tưởng.

"Thẩm đại nhân, khi tôi sống ở thôn trang nông thôn, tôi thích đọc tạp thư, có chút kinh nghiệm về việc nghiệm thi. Có thể cho phép tôi xem qua thi thểbị mổ không? Có lẽ có thể có phát hiện gì đó."

Tay Thẩm Quân Nghiêu đang uống trà khựng lại, nhớ đến việc nàng đã phán đoán thai chết lưu ở Khương phủ. Khương Ninh thấy vậy cảm thấy có đường sống, lập tức "rèn sắt khi còn nóng".

"Thẩm đại nhân, tôi không cầu gì, chỉ muốn minh oan cho bản thân. Ngài ở bên cạnh nhìn tôi cũng không dám làm động tác nhỏ nào. Nếu tìm được manh mối gì, có lẽ còn có thể giúp các ngài tìm ra kẻ gây án liên hoàn."

Tim đập nhanh hơn, Khương Ninh siết chặt nắm tay đến toát mồ hôi. Sau một hồi giằng co, Thẩm Quân Nghiêu cuối cùng cũng đứng dậy cởi trói cho nàng.

Khi theo hắn bước ra khỏi chiếu ngục, Khương Ninh nhìn bầu trời xanh thẳm sáng rỡ bên ngoài, hít thật sâu một hơi.

Cảm giác được sống thật tốt.

Đúng vào lúc xuân hạ giao mùa, năm cỗ thi thểđược đặt thẳng hàng trên chiếu trong phòng, trong phòng thoang thoảng mùi hôi thối.

Khương Ninh thì không sợ, bước vào liền hỏi Thẩm Quân Nghiêu có găng tay da không, đổi lại chỉ là một cái lắc đầu thờ ơ.

Không có dụng cụ nghiệm thi chuyên dụng lại khiến nàng có chút nghi ngờ. Tại sao vụ án không được chuyển đến Bộ Hình là bộ phận chuyên trách điều tra, mà lại đến tay Ngự Ninh Vệ? Nơi này ngay cả ngỗ tác cũng không có, làm sao phá án được đây?

Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể lấy chiếc khăn lụa trong ngực ra quấn vào tay rồi đi kiểm tra thi thể.

Năm cỗ thi thểcó vóc dáng lớn nhỏ không đồng nhất, giới tính cũng khác nhau. Điểm chung duy nhất là đều bị người ta mổ bụng, nội tạng lộn xộn.

Khương Ninh ngồi xổm bên cạnh cỗ thi thểđầu tiên, tỉ mỉ lật xem. Khi nàng bẻ mở miệng thi thểthì khẽ nhíu mày, giây tiếp theo liền có phát hiện mới.

"Trong cổ họng có gì đó."

Nàng vừa nói vừa đưa tay vào trong móc ra, chớp mắt liền từ miệng thi thểnặn ra một vật màu vàng.

Thẩm Quân Nghiêu cúi người ghé lại xem, Khương Ninh đứng lên giơ vật trong tay ra, hóa ra là một lá bùa màu vàng được xếp thành hình tam giác.

"Ngài có khăn không, cho tôi mượn dùng chút."

Thẩm Quân Nghiêu mặt lạnh móc ra khăn tay đưa cho nàng. Khương Ninh đặt lá bùa vàng lên đó, lập tức đi bẻ miệng bốn cỗ thi thểcòn lại.

Không ngoài dự liệu, mỗi cỗ thi thểđều có một lá bùa vàng nhét trong cổ họng.

Lần này, sắc mặt Thẩm Quân Nghiêu cũng trở nên nghiêm túc. Lá bùa vàng này đã chứng thực suy đoán ban đầu của hắn.

"Bên trong nắp quan tài của các thi thểbị mổ đều được khắc phù văn hiến tế. Ban đầu suy đoán hung thủ là một tín đồ, trộm xác mổ thi có lẽ là để làm lễ hiến tế. Bà vú của cô qua đời, trùng hợp cô lại liên tục ra vào tiệm quan tài nên có nghi ngờ lớn nhất. Giờ đây thi thểlại cất giấu hoàng phù, một lần nữa xác minh suy luận hung thủ là tín đồ."

Khương Ninh không dám lơ là, lại lần nữa vùi đầu kiểm tra. Khi nàng lên tiếng lần nữa thì Tào Khuê vội vàng bước vào cửa.

"Thủ pháp mổ bụng này rất thô ráp, có thể thấy hung thủ không quen thuộc cấu tạo cơ thể người, chỉ là cắt bừa bãi. Nhưng vết cắt gọn gàng, hung khí rất sắc bén. Ngoài ra, hung thủ lật tung nội tạng e rằng là để che giấu. Năm cỗ thi thểnày, mỗi cỗ thi thểđều bị cắt bỏ một phần rất nhỏ nội tạng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play