Sở Diệu vẫn luôn đứng bên cạnh, nhiều lần định giúp đỡ, nhưng lần nào cũng bị Lục Miểu Miểu từ chối. Miểu Miểu luôn miệng nói rằng hành động lần này là vì “girls help girls” – con gái giúp nhau, nhưng trong thâm tâm, Phòng Du biết cô là vì ngại. Dù sao thì chuyện sinh lý con gái vẫn luôn là đề tài tế nhị. Dù ở thời bình hay tận thế, đa phần nữ sinh đều khó mà nói thẳng thắn với con trai về tình trạng của bản thân, nhất là khi chịu ảnh hưởng lâu dài của môi trường văn hóa, nhiều người vẫn mang tâm lý "xấu hổ khi tới kỳ kinh nguyệt".
Phòng Du hiểu rằng quan niệm ấy không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Cô cũng không nghĩ mình có quyền áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác, không muốn làm cái kiểu "tôi đúng, tôi đang giúp cô". Nhưng ít nhất, từ trước tận thế, cô đã mong muốn có thể truyền đi tư tưởng "có kinh nguyệt cũng chẳng việc gì phải xấu hổ" đến nhiều người hơn.
Còn sau tận thế, thứ mà cô có thể làm, chính là dùng sức mạnh đặc biệt mình tình cờ có được để giúp đỡ càng nhiều người càng tốt.
Cô vỗ vào một chiếc rương bên cạnh, nói với Sở Diệu:
“Cái rương này đầy rồi. Cậu dùng băng dính dán lại, rồi giúp chuyển lên xe nhé.”
Sở Diệu lập tức gật đầu, nhanh nhẹn đóng kín cái rương rồi bê nó ra xe.
Lục Miểu Miểu vẫn lộ vẻ bất an, cứ ngó trước ngó sau. Phòng Du vỗ vai cô ấy, mỉm cười:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play