“Các người cũng nên thừa nhận một chuyện — việc các người còn sống đến giờ hoàn toàn là do may mắn. Khi mạt thế giáng xuống, trùng hợp các người đang ở trong hội trường kiên cố này, lại còn may mắn gặp được bọn tôi. Đừng đem mấy cái lý lẽ đạo đức buồn cười kia ra để bóp méo sự thật, bắt chúng tôi phải nghe các người lên lớp. Dùng cái đầu to đó mà nghĩ xem, các người sống đến giờ là nhờ ai, ăn cái gì mà còn tồn tại được đến hôm nay?”
Dừng lại một chút, Tiết Uẩn lại nói tiếp, giọng nói vang dội như chuông:
“Nếu các người thật sự không muốn ăn những loại thịt có ‘lai lịch không rõ’, vậy thì không cần ăn. Hoàn toàn có thể tự ra ngoài mà tìm đồ ăn, bọn tôi không ép các người phải ở lại. Nhưng trước khi quyết định, hãy nghĩ kỹ rời khỏi chúng tôi, các người có sống nổi không? Trong khi chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”
Lời của Tiết Uẩn rắn rỏi, vang hơn cả những lời vừa rồi của Cao Hinh, đánh thẳng vào lòng người, khiến cả lễ đường mấy trăm người đều phải im lặng trầm ngâm.
Trước khi rời đi, Tiết Uẩn lạnh lùng nhìn Cao Hinh thêm một lần, để lại câu cuối cùng:
“Được rồi, còn muốn ăn cơm thì nhanh ăn đi, không ăn thì trả lại hết, đừng lãng phí đồ ăn quý giá.”
Nói xong, cô bưng phần cơm của mình rời khỏi, để lại cả hội trường chìm trong im lặng và suy nghĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play