Mặc dù Cố Minh Nhiên nói nửa đùa nửa thật, nhưng có thể nghe ra anh rất vui khi gặp Tiêu Mẫn.
“Em ăn tối chưa? Anh vừa hay chưa ăn. Anh mời em ăn tối nhé?”
Tiêu Mẫn lắc lắc túi bánh bao trên tay: “Em mua đồ mang về rồi. Lần sau đến huyện em sẽ mời anh một bữa. Lần trước nhận được nhiều phần thưởng như vậy, vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh.”
Đây là lời cảm ơn thật lòng. Cố Minh Nhiên là một người tốt.
Nhưng Cố Minh Nhiên lại nghe ra sự xa cách trong giọng nói của cô: “Đã gói xong rồi thì anh không ép nữa. Trời tối rồi, em về sớm, đi đường cẩn thận nhé.”
Tiêu Mẫn chào tạm biệt, leo lên chiếc xe đạp 28 và quay về.
Quả thật, trong mắt người ngoài, chiếc xe đó không hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô. Nhưng đối với cô, đây là món quà đầu tiên Trần Tiểu Quân tặng cô bằng cả tấm lòng. Mặc dù trong mắt người khác nó không quý giá, thậm chí còn cũ, nhưng đối với cô, nó là một thứ vô cùng quý báu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT