Khi An Dư Chước nhìn thấy ba mình, cậu liền nhớ lại chuyện kiếp trước ông vì cuộc chiến của hai anh em mà tức giận đến mức gặp tai nạn xe hơi. Cậu lập tức im bặt, cố gắng đè nén cơn xúc động muốn đấu võ mồm với ông anh "hờ". Cậu định nhặt lại cái thìa, thì đúng lúc An Cẩn lại khiêu khích thêm một câu đầy mỉa mai "Sao thế? Ném cái thìa xuống chỉ để nghe tiếng động thôi à?". Cậu tức khắc cảm thấy có chút mất mặt, liền cầm đôi đũa lên, chữa lại: "Trẻ con mới dùng thìa, em đổi sang dùng đũa!"
An Cẩn: "..."
An Cẩn: "À."
An Dư Chước lúc này mới phản ứng lại, đó là một đôi đũa tập ăn cho trẻ em, hai chiếc dính liền vào nhau, mỗi chiếc có một vòng cao su mềm màu nâu, chỗ nối trên cùng là một con gấu nhỏ, vô cùng đáng yêu, và cũng vô cùng mất khí thế.
An Dư Chước: "..." Màn ra vẻ thất bại thảm hại.
Nhưng vì gia đình hòa thuận, nhịn được thì cứ nhịn. Cậu thầm niệm trong lòng: "Ông anh 'hờ' này mới 10 tuổi, mình là người lớn trưởng thành chín chắn, không chấp nhặt với nó."
Chước Bảo biến phẫn nộ thành sức ăn, nhét cả một viên tôm viên dứa vào miệng, như thể coi viên tôm là An Cẩn mà nhai ngấu nghiến. Thế nhưng, hai má cậu căng phồng lên, trông như một chú chuột hamster xù lông, lực sát thương có thể bỏ qua không tính, ngược lại còn có chút đáng yêu.
Đến mức An Cẩn cũng không dâng nổi ý chí chiến đấu.
Hôm nay thằng em "hờ" này bị sao vậy? Cái tính hiếu thắng đâu rồi? Bày trò dễ thương làm gì chứ! Khiến cậu ta cảm thấy như đấm vào bịch bông, có chút bực bội.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT