An Dư Chước chưa từng dám mơ rằng mình có thể gặp lại ba.
Ba là người cha tốt nhất trên đời này. Ông đã rất nỗ lực để yêu thương cả hai người con trai, kết quả hai đứa con bất hiếu lại vì tranh giành nhau mà khiến ông tức giận đến mức nửa đêm đi uống rượu giải sầu, gặp tai nạn xe, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Ba!" An Dư Chước vùi mặt vào lòng cha, khóc nức nở, bôi hết cả nước mắt nước mũi lên người ông bố.
Ba, con sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì nữa, sẽ không làm ba khó xử nữa đâu.
Ông bố họ An không biết rằng con trai mình giờ đây càng thêm quyết tâm làm một con cá mặn, chỉ thấy đau lòng đến luống cuống tay chân: "Xem con trai chúng ta tủi thân chưa kìa! Không muốn học thì thôi, nó mới lớn từng này!"
Quách Lâm cũng có chút ngẩn người, lần đầu tiên cô hoài nghi về phương pháp nuôi dạy con của mình: Sao thằng bé lại phản kháng đến mức này? Khóc như thế này, đau lòng quá đi mất! Chẳng lẽ mình đã ép con đến mức nó chán ghét việc học rồi sao? Hay là... hôm nay cho nó nghỉ một bữa?
Thế là, trời xui đất khiến, nhóc con An Dư Chước trong ngày đầu tiên sống lại đã thành công thoát khỏi sự chi phối của đống từ vựng tiếng Anh, sau khi được ba mẹ thay phiên nhau ôm ấp hôn hít an ủi một trận, cậu đã nhận được đặc quyền nằm giữa đống đồ chơi xem phim hoạt hình.
Trên chân đắp một chiếc chăn lông mềm mại, trước mặt còn bày la liệt phô mai que, bánh gạo giòn, và que gặm vị kem sữa.
Ban đầu, tiểu An tổng đã từ chối.
Linh hồn cậu là một người trưởng thành 27 tuổi, còn xem phim hoạt hình, ăn vặt thì mất mặt quá đi chứ?
Mười phút sau.
"Rộp rộp."
Làm sao bây giờ, ngon quá đi mất, phim hoạt hình cũng có chút cuốn hút nữa? Đây là niềm vui của việc làm cá mặn sao?
Cựu "Quyến Vương" tiểu An tổng ôm thùng đồ ăn vặt và chính thức sa ngã. Trong phòng, máy sưởi rất ấm, cậu duỗi đôi chân nhỏ, đá văng chiếc chăn ra, bày ra tư thế nằm ườn lười biếng đầu tiên trong cuộc đời mới.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết bắt đầu lất phất rơi. Tuyết rơi dày đặc. Lục Dư, sáu tuổi, mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh, để cộc cả một đoạn để lộ cổ tay đỏ ửng vì lạnh, đang đi đi lại lại ở cửa biệt thự.
Dì Quế, bảo mẫu nhà họ An, rón rén bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Lục Dư, liền giáng xuống một cái tát trời giáng: "Mày chạy đến đây làm gì? Đường xa như vậy, làm sao mày tìm được đến đây?"
Lục Dư không tránh không né, hứng trọn cái tát đó, mím môi không nói lời nào.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã vậy, mỗi lần bị đánh, không khóc không la, như thể xương cốt đặc biệt cứng. Nhưng dì Quế lại rất ghét cái vẻ cứng đầu của nó, bà ta luôn cảm thấy Lục Dư vừa hung hăng vừa ngoan cố, giống như một con sói con nuôi mãi không thân.
Dù sao cũng không phải con ruột, dì Quế vừa mong sau này nó sẽ phụng dưỡng mình, lại vừa không khỏi canh cánh trong lòng.
Gió lạnh thấu xương, dì Quế rụt cổ, dùng ngón cái và ngón trỏ véo thật mạnh vào cánh tay Lục Dư, "Giỏi lắm! Ba ngày hai bữa lại đánh nhau! Nghe nói mày lại đánh thằng anh họ mày phải không? Cậu mày sáng sớm đã gọi điện mách tao rồi đấy!" Đứa cháu trai kia của bà ta cũng thật là, uổng công lớn hơn Lục Dư ba tuổi, uổng công cao to như vậy mà lại đánh không lại thằng nhóc này!
"Nói gì đi chứ! Cạy miệng cũng không nói nửa lời!"
Có lẽ do cảm xúc kích động, dì Quế không kiểm soát được âm lượng. Trên lầu, An Dư Chước đang xem phim hoạt hình liền nghiêng cái đầu nhỏ, đôi tai Pikachu trên mũ khẽ động đậy.
Cậu bỏ đồ ăn vặt xuống, lạch bạch bò đến bên cửa sổ sát đất, nghển cổ ngó đầu xuống hóng chuyện.
Chỉ thấy dì bảo mẫu nhà mình đang vừa mắng vừa đánh một đứa trẻ, qua cửa sổ có thể loáng thoáng nghe thấy: "Cái gì? Bọn họ không cho mày ăn cơm? ... Thế cũng không được chạy đến đây, tao còn phải làm việc, làm sao mà mang mày theo được?" "Chắc chắn là tại mày không nghe lời, mau về đi" "Đồ vướng chân" vân vân...
An Dư Chước càng nghe, biểu cảm trên khuôn mặt bánh bao nhỏ càng trở nên nghiêm trọng.
Cậu nhớ ra rồi!
Con trai của dì bảo mẫu này chính là vị thiếu gia thật của một gia tộc hào môn bị bế nhầm – một gia tộc hào môn thực sự, loại có tên trên bảng xếp hạng của Forbes, gia sản nhà họ An hoàn toàn không đáng để so bì.
An Dư Chước áp mặt vào tấm kính đến mức biến dạng, cái đầu nhỏ vận hành nhanh chóng: Nếu đời này đã quyết định không tranh không đoạt, vậy thì phải chuẩn bị một kế hoạch B, nhỡ đâu sau này ông anh trai quý hóa kia của mình kế thừa gia nghiệp rồi không cho mình tiền tiêu vặt thì sao?
Bây giờ có sẵn một cái đùi vàng ở ngay trước mắt, đâu có lý nào lại không ôm?
An Dư Chước vứt đồ ăn vặt, xỏ đôi dép lê nhỏ rồi chạy ra ngoài.
An Trí Viễn và Quách Lâm đang xem TV trong phòng khách, bỗng có một "con chuột vàng" lùn tịt chạy vụt qua trước mắt, cái đuôi Pikachu lắc qua lắc lại.
An Trí Viễn: "?"
Quách Lâm: "?"
Khi An Dư Chước chạy ra khỏi biệt thự, vừa lúc thấy dì Quế đang xô đẩy cậu bé kia, "Mày đến đây thế nào thì về thế ấy, nhanh lên! Đừng lề mề ở đây, để chủ nhà thấy thì không hay đâu!"
An Dư Chước tuy chạy nhanh nhưng người lại thấp, dì Quế không chú ý, trong lúc xô đẩy đã vô tình va phải cậu.
"Ái ui!"
Chước Bảo ngã dập mặt, úp thẳng người lên Lục Dư, hai đứa trẻ cùng lúc ngã xuống đất.
Ngay trong tư thế bò lồm cồm đó, An Dư Chước nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé kia. Không giống vẻ cao ngạo lạnh lùng của 20 năm sau, bây giờ hắn vẫn còn rất non nớt, trên trán và khóe miệng đều có vết bầm, ánh mắt ẩn nhẫn, giống như một con thú nhỏ bị thương và bị bỏ rơi.
Chà, cái đùi vàng này trông hơi đáng thương.
An Dư Chước nhớ ra, hình như lúc nhỏ vị đại lão này đã phải chịu không ít ngược đãi, bất giác trong lòng dâng lên một chút trắc ẩn, "Anh không sao chứ?"
"Tiểu thiếu gia! Cậu không sao chứ?"
Dì Quế kinh hãi chạy tới, vờ muốn ôm An Dư Chước, "Sao cậu lại chạy ra đây, tổ tông bé nhỏ của tôi ơi!"
Còn Lục Dư, con trai của bà ta, lại hoàn toàn bị phớt lờ.
Lục Dư đã quen với cảnh này nên chỉ cụp mắt xuống, nén đau định tự mình đứng dậy, thì bỗng thấy vị tiểu thiếu gia xinh đẹp được bế lên kia lại giãy ra khỏi vòng tay của dì Quế, đôi tay ngắn cũn dang ra, "bụp" một tiếng ôm chầm lấy mình.
Lục Dư: "?"
An Dư Chước ôm chặt Lục Dư, ngẩng cái đầu nhỏ lên, gọi hai vợ chồng An Trí Viễn vừa kịp đuổi ra: "Ba, mẹ, con thích anh này!"
Giọng sữa non mềm mại vang lên.
"Con mời anh ấy vào nhà mình chơi được không ạ?"