An Dư Chước chết tại tiệc mừng công ty lên sàn NASDAQ, hưởng thọ 27 tuổi.
Đêm đó, cậu cảm thấy tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, định bụng ra ngoài hít thở chút không khí, nhưng chưa kịp bước ra khỏi sảnh tiệc đã bị người anh trai cùng cha khác mẹ chặn lại.
"Chúc mừng nhé." An Cẩn nói với giọng điệu đầy mỉa mai, "Tạo ra được thành tích thế này, Vanh Thắng hoàn toàn là của cậu rồi."
Hai anh em họ từ nhỏ đã như nước với lửa, hễ gặp nhau là tự động vào thế chiến đấu. An Dư Chước không chịu yếu thế, cố nén sự khó chịu trong người, nhếch môi cười nhạt: "Cũng tạm."
An Cẩn: "..." Màn ra vẻ này cũng được đấy.
Vỏn vẹn hai chữ đã thể hiện hết sự ung dung của người chiến thắng. An Cẩn nghiến răng nói: "Bà nội bảo cậu sau khi kết thúc thì về nhà cũ một chuyến."
Không ngờ lần này tiểu An tổng lại chẳng nể nang gì.
"Cả nhà các người đang hòa thuận vui vẻ, gọi tôi qua đó làm gì?" Cậu cười lạnh, lách qua người An Cẩn, đồng thời nới lỏng cà vạt – cậu thực sự cảm thấy không thở nổi. Để lo cho việc IPO, cậu đã bận rộn gần một năm trời không có một giấc ngủ ngon, gần đây tim thường xuyên khó chịu, hô hấp khó khăn, nhưng vẫn chưa có thời gian đi khám sức khỏe.
Thế nhưng, người khác đâu biết cậu đang không khỏe, họ chỉ thấy vị tổng tài trẻ tuổi tài cao, tuấn mỹ đang kéo rộng cổ áo vest đen, để lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
An Dư Chước được thừa hưởng trọn vẹn nét đẹp thần tiên của người mẹ minh tinh. Giờ phút này, làn da trắng ngần ửng lên một màu hồng không khỏe mạnh, vì hơi thở không thuận mà chân mày nhíu lại, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, vô tình toát ra một vẻ quyến rũ khó tả, khiến vài vị tiểu thư danh giá phải đỏ mặt.
Đã có tiểu thư của một tập đoàn tài chính lớn mạnh dạn cầm ly sâm panh tiến về phía cậu.
"Yêu nghiệt!" An Cẩn suýt nữa bóp nát ly rượu, chửi thầm, "Hai mẹ con đều là hồ ly tinh!"
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo không phải là tuấn nam mỹ nhân vui vẻ chuyện trò, mà là một trận xôn xao kinh hãi.
"Tiểu An tổng, cậu sao vậy?"
"Mau gọi xe cứu thương!"
...
Ý thức của An Dư Chước lìa khỏi thể xác, lơ lửng một hồi. Cậu thấy bác sĩ cấp cứu kết luận cái chết của mình là "tích lao thành tật, đột tử vì làm việc quá sức"; thấy mẹ mình bạc trắng cả đầu sau một đêm, gục bên linh cữu khóc nấc lên "Mẹ xin lỗi, mẹ không nên ép con"; thấy người trong giới bàn tán xôn xao "Đúng là kẻ cuồng công việc, vô tình vô nghĩa, chết rồi cũng chẳng mấy ai đau lòng cho."; thấy khối tài sản mà cậu đã hy sinh sức khỏe để kiếm được, tất cả đều rơi vào tay nhà họ An vốn luôn coi thường cậu, mà trong đó, người anh trai lại là kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
... Thật tức chết đi được.
An Dư Chước nghĩ, nếu ông trời cho cậu thêm một cơ hội, cậu sẽ không phấn đấu nữa.
Cái sản nghiệp gia tộc rách nát này ai thích kế thừa thì kế thừa, cái ca làm chết tiệt này ai thích tăng thì tăng! Cậu không muốn làm kẻ đổ vỏ cho người khác nữa, thà cứ ăn chơi trác táng, làm một con cá mặn vui vẻ còn hơn. Dù sao nhà họ An cũng chẳng ưa gì mẹ con cậu, nhưng chắc chắn sẽ không thiếu tiền sinh hoạt phí cho họ! . Không ngờ ông trời thật sự đã nghe thấy lời nguyện cầu của cậu. Khi An Dư Chước tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện mình đã trở về ngôi nhà quen thuộc, hơn nữa còn đang ngồi trên ghế ăn dặm của trẻ em.
Hử?
An Dư Chước chớp chớp mắt, nhìn quanh bốn phía, rồi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính tủ sách.
Tiểu An tổng phiên bản nhóc con chibi đang mặc một bộ đồ ngủ liền thân màu vàng cam hình Pikachu, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi má phúng phính, mắt vừa to vừa tròn. Cậu không thể tin nổi mà lắc lắc đầu, đôi tai dài trên mũ cũng rung rinh theo.
!
Cậu sống lại rồi? Hay là đang mơ?
An Dư Chước vươn cánh tay ngắn cũn, chuẩn bị véo má mình thử xem, và rồi...
"Bốp!"
Bị đánh, rất đau, không phải là mơ?
Quách Lâm cầm một xấp thẻ từ vựng tiếng Anh sặc sỡ đi vào, thản nhiên quỳ ngồi trên tấm thảm cho trẻ em: "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được mút tay! Con đã bốn tuổi rưỡi rồi đấy!"
An Dư Chước: "!" Ký ức của cậu vẫn còn dừng lại ở cảnh người mẹ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nhìn thấy một Quách Lâm tươi tắn và rạng rỡ, tiểu An tổng trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Mẹ..."
Rồi cậu nghe Quách Lâm nói tiếp: "Gọi mẹ cũng vô ích, hôm nay phải học thuộc hết đống từ vựng này, không thì mẹ đánh cho nở mông!"
An Dư Chước: "..." Cảm động của màn mẫu tử trùng phùng đột ngột tắt ngấm.
Quách Lâm điều chỉnh lại cảm xúc, rồi lại cười tủm tỉm giơ một tấm thẻ tiếng Anh lên, dí sát vào mặt cậu: "Chước Bảo, từ này đọc là gì nào?"
"..."
Nói cho công bằng, Quách Lâm, người từng được mệnh danh là hoa khôi của Học viện Điện ảnh, là một đại mỹ nhân với vẻ đẹp sắc sảo rực rỡ. Giờ đây, đôi mắt cô cong cong, còn cố tình dùng chất giọng nựng trẻ con, không một đứa trẻ nào có thể từ chối được.
Thế nhưng, nhóc con An Dư Chước suy nghĩ một lát, rồi quả quyết từ chối: "Không biết!"
Nụ cười của Quách Lâm cứng đờ.
Giữa sự im lặng báo hiệu một trận cuồng phong sắp tới, An Dư Chước nhanh nhẹn tháo khóa an toàn của ghế, rồi bước đôi chân ngắn cũn xuống và bỏ chạy: "Con không học từ vựng đâu!"
Cậu nhớ ra rồi! Kiếp trước chính vì lúc nhỏ thông minh sớm, nên mới khiến Quách Lâm ảo tưởng rằng cậu là thần đồng, dẫn đến việc cậu bị ép học theo kiểu "gà nòi" từ hồi mẫu giáo. Càng lớn gánh nặng trên vai càng nặng, sau này mục tiêu cuộc đời còn bị nâng cấp thành ‘phải thắng người anh cùng cha khác mẹ, kế thừa gia sản’, khiến cậu phải gồng mình trong cuộc đua tranh khốc liệt suốt hai mươi mấy năm, bận đến mức chết đi mà một mảnh tình vắt vai cũng chưa có.
Còn Quách Lâm, để chuyên tâm bồi dưỡng cậu, cô đã từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, hoàn toàn không có cuộc sống của riêng mình.
Vì bản thân, và cũng vì mẹ, An Dư Chước nói gì cũng không chịu học cái từ này.
Đây đâu phải là tấm thẻ từ vựng, đây rõ ràng là chiếc chìa khóa mở ra hộp Pandora!
Khổ nỗi phòng trẻ em đâu đâu cũng vương vãi đồ chơi, chân An Dư Chước lại quá ngắn, chạy loạng choạng, nên Quách Lâm dễ dàng tóm được cậu.
Thế là, khi An Trí Viễn nghe tiếng chạy tới, anh liền thấy cảnh vợ mình đang xách cổ áo con trai út, Chước Bảo thì vừa la oai oái "Không học từ vựng", vừa giãy giụa đạp đôi chân ngắn cũn, còn làm văng cả một chiếc vớ, để lộ ra bàn chân nhỏ trắng nõn.
"Con không muốn học thì thôi đi em..." An Trí Viễn bất đắc dĩ nói.
An Dư Chước lập tức ngừng giãy giụa.
Quách Lâm nhân cơ hội bế cậu lên, "Không học sao được!" Cô có nỗi niềm riêng của mình. Từ khi kết hôn, cả mạng xã hội đã chế nhạo cô gả vào hào môn, làm mẹ kế, lại còn không được nhà chồng công nhận.
An Trí Viễn trước đó đã kết hôn một lần, vợ trước là đối tượng liên hôn môn đăng hộ đối, nhưng sau khi sinh con trai lớn An Cẩn không lâu, hai người đã ly hôn vì tính cách không hợp.
Vài năm sau, An Trí Viễn theo đuổi Quách Lâm một cách rầm rộ, sau đó hai người nên duyên vợ chồng và sinh ra An Dư Chước. Nhưng bà cụ An trước sau vẫn cho rằng Quách Lâm không có học thức, xuất thân thấp kém, chỉ là "con hát", sinh ra đứa con cũng là " con hát nhỏ", ngoài khuôn mặt ra thì chẳng được tích sự gì, làm thế nào cũng không chịu chấp nhận hai mẹ con cô.
Điều này khiến Quách Lâm vô cùng áp lực. Bị mẹ chồng thao túng tâm lý đã lâu, cô lại càng cố chấp muốn chứng minh rằng con trai mình ưu tú.
An Trí Viễn có lẽ hiểu được tâm tư của vợ, anh thở dài, khuyên nhủ: "Lâm Lâm, em là sống với anh, không cần để tâm đến suy nghĩ của người khác."
"Nhưng mà..."
"Có anh ở đây, tin anh được không?" An ủi vợ xong, An Trí Viễn lại đến ôm con trai nhỏ, rồi liền ngây người.
"Bé Pikachu" trong lòng anh mặt mày đẫm nước mắt, đôi mắt vốn đã to nay trông lại càng to hơn, hàng mi dài ướt sũng, ngay cả đôi tai trên mũ cũng cụp xuống.
"!" An Trí Viễn, "Sao thế Chước Bảo?"
An Dư Chước chưa từng dám mơ rằng mình có thể gặp lại ba.