“Lời của anh con đúng là nói như vậy à?” Quách Lâm không mấy tin tưởng.
An Dư Chước mở to mắt nói dối: “Đúng vậy mẹ!” Sau đó cậu kéo tay Quách Lâm, uốn éo cơ thể như không có xương mà làm nũng: “Mẹ ơi con xin mẹ! Con cũng muốn ăn cơm trên giường đất! Con còn chưa được ăn bao giờ!”
Quách Lâm bị làm phiền đến đau đầu, vỗ nhẹ một cái lên mông con trai: “Đừng quậy nữa.” Sau đó cô đồng ý: “Nghe nói là có bàn ăn trên giường đất, chúng ta có thể đến phòng chứa đồ tìm thử.”
“Vâng!” An Dư Chước nhảy cao ba thước, kéo Lục Dư chạy về phía phòng chứa đồ, “Anh ơi, đi thôi!”
-
Mười phút sau, chiếc bàn gỗ đặc chân ngắn dành cho giường đất, mới tinh tươm, được đặt lên trên giường. An Cẩn bày ra vẻ mặt “thật hết cách với mấy người”, rồi miễn cưỡng bò lên, không đuổi người nữa.
Giường đất ở vùng nông thôn phía bắc có chức năng tương tự như giường bình thường, nhưng diện tích lại lớn đến kinh người, kéo dài từ một bên tường đến bức tường đối diện, chiếm gần nửa căn phòng. Phía dưới được đốt lửa nóng hổi, nhiệt độ trong phòng còn cao hơn cả khi bật sưởi sàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play