Hắn không thể không thừa nhận rằng...
Vừa rồi khi nhìn thấy Nam Vãn Yên, trái tim hắn tuyệt đối đã ngừng đập một giây!
"A... !"
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, tức thì phá vỡ không khí mờ ám trong phòng!
Cố Mặc Hàn chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc, cảm giác vi diệu ban nãy lập tức tan biến, hắn nhìn nữ nhân đang nổi điên với vẻ mặt chán ghét.
"Cố! Mặc! Hàn! Ngươi là ma à! Đi đứng không một tiếng động!"
Nam Vãn Yên đang đọc tiểu thuyết đến đoạn cao trào, vừa hay thấy cảnh nữ chính xé xác tra nam, trong lòng đang dâng trào cảm xúc, vỗ tay tán thưởng.
Cảm nhận được có hơi thở của người khác trong phòng, nàng còn tưởng là hai đứa nhỏ đã về.
Ai ngờ vừa quay mặt lại, liền thấy một "bất ngờ" to đùng là Cố Mặc Hàn!
Hơn nữa, ánh mắt hắn cứ thế trơ tráo nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt còn có vài phần quái dị.
Nam Vãn Yên đưa tay chỉ vào Cố Mặc Hàn, tức đến nghiến răng kèn kẹt:
"Ngươi, ngươi, ngươi! Rốt cuộc có giáo dưỡng không hả? Không biết vào cửa phải gõ trước sao? Ngươi làm vậy có thể dọa chết người đấy, có hiểu không!"
Nam nhân nhìn Nam Vãn Yên, giả vờ trấn tĩnh cười lạnh:
"Hừ, chẳng phải ngươi to gan lắm sao? Không ngờ 'Vương phi' ngày nào còn gào thét đòi bổn vương hối hận, cũng có lúc nhát gan như chuột thế này."
Dù tiếng thét đinh tai nhức óc của Nam Vãn Yên làm hắn đau đầu, nhưng tấm lưng trần của nàng cứ thế phơi bày ra, hắn vẫn có chút không tự nhiên.
Nhưng hắn cố gắng đè nén cảm giác xấu hổ đó, bình tĩnh đối mặt với nàng.
Ở trước mặt nàng, hắn không thể thua!
Nam Vãn Yên tức điên, nghiến chặt răng trừng mắt nhìn Cố Mặc Hàn:
"Ngươi tưởng ai cũng vô tâm như ngươi à! Bất thình lình dọa người khác mà còn lý sự cùn như vậy, da mặt của ngươi đúng là dày gấp mười lần tường thành!"
Cố Mặc Hàn nhướng mày, nhìn Nam Vãn Yên đang tức giận phùng má, lại cảm thấy có vài phần đáng yêu.
Khóe miệng hắn bất giác cong lên thành một nụ cười.
Thấy vậy, Nam Vãn Yên rùng mình một cái, da gà rơi đầy đất.
"Ngươi cười cái gì, ta nói ngươi mặt dày như tường thành, nói sai sao? !"
Sắc mặt Cố Mặc Hàn đột nhiên cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình vừa cười, hắn lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh như băng thường ngày.
"Nực cười, bổn vương mà cười với ngươi ư? Bổn vương thấy ngươi bị dọa choáng váng rồi, ăn nói hàm hồ!"
Nữ nhân trong lòng thầm cười nhạo, tên chó má này đúng là dám làm không dám nhận. Nhưng nếu Cố Mặc Hàn thật sự cười với nàng, có lẽ nàng sẽ buồn nôn tại chỗ mất.
Nam Vãn Yên chống khuỷu tay lên giường, định ngồi dậy.
Đúng lúc này, chiếc áo vốn đã cởi ra mặc ngược của nàng bỗng trượt khỏi vai, rồi...
Trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Mặc Hàn đột nhiên ửng lên một vệt hồng khả nghi.
"A... !"
Trong phòng lại vang lên tiếng thét chói tai, Nam Vãn Yên nhanh tay lẹ mắt kéo vạt áo lên, rồi khoanh tay trước ngực che chắn.
Lúc này nàng mới nhận ra mình chưa mặc quần áo chỉnh tề, may mà phản ứng nhanh, nếu không lại để tên cẩu vương gia này chiếm hời!
Nam Vãn Yên ngẩng đầu, thấy Cố Mặc Hàn vẫn đang nhìn mình, nghĩ đến việc hắn vừa rồi cứ nhìn chằm chằm mình nói chuyện như vậy, nàng liền nổi trận lôi đình:
"Cẩu vương gia! Đồ lưu manh thối tha! Ngươi còn biết xấu hổ không!"
Trong mắt nam nhân, Nam Vãn Yên giống hệt một con mèo đang xù lông, khí thế hung hăng trút giận lên mình.
Chẳng có chút sát thương nào.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn không vui, mày nhíu chặt lại:
"Đủ rồi! Ngươi còn định la hét đến bao giờ! Hét nữa bổn vương cắt lưỡi ngươi bây giờ!"
Nam Vãn Yên tức giận ngậm miệng, rút chiếc gối bên dưới ra ôm trước người, chỉ vào nam nhân nói:
"Ngươi! Nhắm mắt chó của ngươi lại! Ta muốn mặc quần áo! Nếu ngươi dám nhìn, ta sẽ, ta sẽ... sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Nàng đỏ hoe mắt, trông như vừa chịu một sự sỉ nhục tột cùng.
Yết hầu Cố Mặc Hàn khẽ động, hắn hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Có bài học từ lần trước, bây giờ hắn sẽ không để Nam Vãn Yên coi thường.
Thể diện của nam nhân, sao có thể bị một nữ nhân như vậy xem nhẹ!