Vừa dứt lời, đáy mắt Thẩm Dư lóe lên vẻ hưng phấn, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Mặc Hàn lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn!
"Bổn vương hận không thể lột da lóc xương Nam Vãn Yên, ném vào nơi hoang dã! Nữ nhân như vậy, giữ lại bên mình chỉ tổ rước họa vào thân!"
Giọng Cố Mặc Hàn đanh lại, hung quang trong mắt chợt lóe.
Hiện giờ, chỉ cần nhớ lại cảnh Nam Vãn Yên hai ngày nay không ngừng làm hắn bẽ mặt, hắn lại tức đến đau cả gan.
Nam Vãn Yên đã khiến hắn mất mặt đến mức nào trong tiệc mừng thọ và tiệc cưới, còn đào hầm gài bẫy hắn trước mặt bao nhiêu người, chuyện nào mà không phải là tội ác tày trời!
"Ngươi biết bổn vương từ đầu đến cuối đều không đội trời chung với phủ Thừa tướng! Nam Vãn Yên lại càng không phải bàn! Bổn vương đương nhiên 'để tâm' đến nàng! Hận không thể khiến nàng sống không bằng chết!"
Hơn nữa, hắn phải theo dõi Nam Vãn Yên thật chặt, để tránh nàng lại giở trò yêu ma quỷ quái gì, khiến hắn thân tâm mệt mỏi, tức không có chỗ trút.
Thẩm Dư nghe xong, ánh mắt ảm đạm, hoàn toàn dập tắt ý nghĩ vừa nhen nhóm trong lòng.
Hắn có chút tiếc nuối, mở miệng:
"Vâng, Vương gia nói phải. Mối thù giữa Nam Thừa tướng và Dực Vương phủ, vạn lần không thể quên."
Cũng phải, Vương gia và Vương phi ngay từ đầu đã định trước là không thể nào.
Tuy hắn không biết hai ngày nay trong vương phủ và trong cung đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem phản ứng của Vương gia, Vương phi hẳn đã khiến ngài phải nếm không ít trái đắng. Bây giờ trông Vương gia lại càng thêm chán ghét nàng...
Tiếc thật, Vương phi chung quy vẫn là người của Nam gia, là kẻ thù của Dực Vương phủ, nếu không, hai người họ quả thực rất xứng đôi.
Cố Mặc Hàn liếc nhìn Thẩm Dư, đột nhiên nhíu mày, như nghĩ ra điều gì, bèn dặn dò:
"Hai ngày nữa Nam Vãn Yên phải về phủ Thừa tướng một chuyến, có lẽ sẽ không ở trong phủ. Tối nay, bổn vương sẽ sai người điệu nàng tới xem vết thương cho ngươi, mấy ngày nay trì hoãn, là bổn vương đã quên."
Lòng Thẩm Dư ấm lại, vội cảm tạ:
"Vương gia quá lời rồi, thuộc hạ bây giờ đã đỡ nhiều, chỉ cần uống thêm chút thuốc là khỏi hẳn, chỉ là..."
Hắn kinh ngạc trong lòng, do dự một lúc lâu mới lên tiếng:
"Vương phi lại muốn về phủ Thừa tướng, nơi năm năm qua chưa từng ngó ngàng gì đến nàng ư?"
Cố Mặc Hàn hừ lạnh, đáy mắt tràn đầy vẻ châm chọc.
"Ngươi chưa thấy đó thôi, hôm tiệc thọ, hai cha con họ kẻ tung người hứng, phối hợp vô cùng ăn ý. E rằng năm năm qua không phải là hoàn toàn không liên lạc, bổn vương đã xem thường bọn họ rồi!"
"Thôi, không nhắc đến nữ nhân độc địa Nam Vãn Yên nữa. Ngươi yên tâm, trong hai ngày tới, bổn vương nhất định sẽ bắt nàng chữa khỏi hẳn vết thương cho ngươi, nếu không, bổn vương sẽ nhổ sạch răng chó của nàng! Để cái miệng chó của nàng không bao giờ cắn người được nữa!"
Nam Vãn Yên hễ gặp là cắn hắn, lần nào cũng ngoạm một miếng đau hơn lần trước, hắn nhất định phải tìm cơ hội, bắt nàng trả giá đắt cho chuyện này!
Thẩm Dư suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra, theo quy củ của Tây Dã, hai ngày sau, thiếp thất mới vào cửa cũng phải về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Vậy đến lúc đó, Cố Mặc Hàn sẽ đi cùng ai đây?
"Vương..."
Thẩm Dư chép miệng, nhưng lại muốn nói lại thôi.
Tuy tò mò, nhưng hắn không dám mở miệng, sợ Cố Mặc Hàn nghe xong sẽ nổi giận, đến lúc đó ngọn lửa vô danh lại trút lên người Nam Vãn Yên, nàng sẽ khó tránh khỏi một trận phạt.
Tuy hắn một lòng hướng về Vương gia, nhưng cũng không muốn thấy ân nhân cứu mạng của mình bị phạt oan.
Cho nên, vẫn là bớt một chuyện thì hơn. Hơn nữa, quyết định của Vương gia, làm gì đến lượt một thị vệ như hắn xen vào.
Cố Mặc Hàn không nghe thấy, sau khi xác nhận Thẩm Dư không có gì đáng ngại, hắn vừa định xoay người rời đi thì bị Thẩm Dư gọi lại.
"Vương gia, có một chuyện thuộc hạ vẫn muốn hỏi ngài, về những đứa con của Vương phi – hai tiểu cô nương kia. Nếu Vương gia đã để tâm như vậy, vì sao không làm phép nhỏ máu nhận thân, xem bọn họ rốt cuộc có phải cốt nhục của ngài không?"
Hai tiểu cô nương kia...
Cố Mặc Hàn nhíu chặt mày kiếm, hồi lâu sau mới lên tiếng:
"Bổn vương không bao giờ tin vào mấy trò ma quỷ đó! Còn chuyện đứa trẻ có phải của bổn vương hay không, nữ nhân Nam Vãn Yên kia trong lòng tự biết rõ nhất! Hỏi nàng cũng vậy thôi, sớm muộn gì bổn vương cũng cạy được miệng nàng!"
"Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, bổn vương bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt thì cứ nghỉ ngơi đi. Bổn vương sẽ lập tức điệu Nam Vãn Yên tới xem vết thương cho ngươi, nếu còn thiếu thứ gì, cứ bảo Cao quản gia mua thêm."
Nam nhân nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Cố Mặc Hàn xa dần, nỗi nghi hoặc trong lòng Thẩm Dư càng lúc càng sâu.
Hắn thực sự có cảm giác – thái độ của Vương gia đối với Vương phi, hình như đã khác đi rất nhiều!
Nhưng nếu Vương gia cứ tiếp tục đối đầu với Vương phi đến mức không chết không thôi thế này, e rằng tình hình sẽ không ổn...
Mà Thẩm Dư không biết, trong tương lai không xa, mọi suy nghĩ của hắn đều đã ứng nghiệm!
Sau khi rời khỏi Khê Phong viện, Cố Mặc Hàn hùng hổ đi thẳng đến Tương Lâm viện. Điều khiến hắn kỳ lạ là, khi vào trong viện, ngoài một vài hạ nhân ra, hắn không hề thấy một gương mặt quen thuộc nào.
Không thấy bóng dáng hai tiểu cô nương và mấy con hổ con đâu, càng không có gương mặt khiến hắn phiền lòng của Nam Vãn Yên, hắn không khỏi nhíu mày.
Thường ngày, hai tiểu nha đầu kia đến giờ này, chẳng phải đã bắt đầu nô đùa rồi sao?
Nén lại nỗi nghi hoặc trong lòng, Cố Mặc Hàn nhíu chặt mày đi vào trong nhà.
Tương Ngọc thấy Cố Mặc Hàn đi thẳng vào phòng, định tiến lên ngăn cản:
"Vương gia! Vương phi còn..."
Tương Liên lắc đầu với Tương Ngọc, ra hiệu đừng nói nhiều.
Biết đâu lần này, tình cảm giữa Vương gia và Vương phi có thể chuyển biến tốt đẹp thì sao?
Mà Cố Mặc Hàn sau khi vào phòng, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn không thấy dấu vết của hai chị em, đáy mắt nam nhân bỗng hiện lên một tia thất vọng.
Hắn xoay người, bước vào phòng trong.
"Nam Vãn..."
Đột nhiên, lời nói của hắn im bặt.
Đồng tử Cố Mặc Hàn chợt co rút, hắn sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn cảnh tượng hương diễm trước mắt!
Chỉ thấy trên giường trước mặt hắn, một nữ nhân đang nằm sấp với tấm lưng trần, tay nàng cầm một cuốn sách dày, đọc say sưa.
Một tấm lụa mỏng hờ hững vắt ngang lưng, ngay trên vòng eo thon gọn, làn da trắng nõn như ẩn như hiện trêu đùa tâm trí nam nhân.
Dù những vết thương trên lưng trông thật đáng sợ, nhưng cũng không làm lu mờ đi đường cong hoàn mỹ của tấm lưng ấy, giờ phút này đang phơi bày trọn vẹn trước mắt hắn.
Lúc này Nam Vãn Yên còn đang ngâm nga một khúc nhạc, mái tóc đen như thác đổ tùy ý xõa trên vai, vừa vặn che đi những đường cong ẩn hiện, một góc mặt nghiêng đẹp đến kinh tâm động phách.
Yết hầu Cố Mặc Hàn bất giác trượt xuống, một luồng khí nóng tức thì bốc lên đỉnh đầu, huyết mạch sôi trào!