"Nếu ngươi và ta đều chắc chắn như vậy, tại sao ngươi lại mượn rượu giải sầu? Đừng phủ nhận nữa, chúng ta quen biết nhau cũng mười mấy năm rồi, ngươi có phải đang mượn rượu tiêu sầu hay không, chẳng lẽ ta còn không nhìn ra?"
Động tác của Trình Thư Viễn khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, trong lòng cuộn lên sự phiền muộn và lệ khí mà không ai có thể nhìn thấu.
"Bởi vì ta phát hiện, bên cạnh công chúa toàn là nhân tài kiệt xuất, bất kể là ngươi, Thái tử Thiên Thắng, hay là Tây Dã Đế quân, thậm chí là quốc sư đã chết từ lâu, tất cả đều nhung nhớ công chúa, cũng có những vướng mắc sâu đậm với nàng."
"Chỉ có ta, là người có ít vướng mắc với công chúa nhất, cũng không phải người nàng để tâm. So sánh một chút, bỗng thấy có hơi buồn bực mà thôi."
Hôm nay mang ô đến cho nàng, thấy nàng và Cố Mặc Hàn cười nói vui vẻ, hắn lại cảm thấy một nỗi cay đắng và ghen tuông chưa từng có ập đến.
Mặc Ngôn gần gũi nàng, Dạ Thiên Phong gần gũi nàng, hắn chưa bao giờ thực sự để tâm, vì trong mắt nàng không có bọn họ. Nhưng Cố Mặc Hàn... nàng để ý, rất để ý, vô cùng để ý.
Hàng mày anh tuấn của Dạ Thiên Phong khẽ nhíu lại:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play