Ngôn Khanh là người giỏi thích nghi. Vậy nên, đường hoàng mượn luôn thân phận “nam sủng”, y rỉ tai Tạ Thức Y bằng giọng điệu gần như nũng nịu: “Phu quân, em thấy nơi này quen lắm.”
Tạ Thức Y nói: “Ừ.”
Ngôn Khanh khẽ nhoẻn miệng cười, đầu nảy ý xấu. Thật ra y vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện tâm lưu ly – Tạ Thức Y đoán được tất cả suy nghĩ của mình trong khi mình lại chẳng hay biết gì về những thầm thương hay ghen tuông của hắn. Thế thì công bằng ở đâu!
Ngôn Khanh bèn làm bộ làm tịch: “Phu quân biết tường ở đây làm từ gì không?”
Ngôn Khanh là đang tính trêu Tạ Thức Y. Nào ngờ cái gã Phùng Vĩnh Niên có mắt như mù lại chen lời: “Ấy ấy cái này ta biết đấy. Ẩn Vương điện hạ, tường ở đây đều được xây từ đá lưu thanh hiếm có. Đá lưu thanh vừa chắc, vừa chống xước, lại vừa có tác dụng cách âm hiệu quả, chúng ta chơi cỡ nào cũng sẽ không bị phát hiện đâu.” Dứt lời gã còn cười khè khè đầy dâm đãng kèm theo mấy cái chớp mắt điên cuồng.
“…”
Ngôn Khanh muốn dìm đầu gã xuống nước. Ngươi chen cái mỏ cứt của ngươi vào làm khỉ à, biết khó khăn lắm ta mới có dịp trêu Tạ Thức Y không?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT