Bung dù, Ngôn Khanh quay người trong mưa. Y bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề khác, đó là vì sao cô gái váy vàng không chịu ảnh hưởng bởi mưa xanh ở thành Chướng. Các thế hệ gia đình nàng luôn sinh sống tại đây, do đó trên lý thuyết nàng không thể tránh khỏi lời nguyền rủa này.
Ngôn Khanh hỏi Kim Minh: “Lúc trước ta có thấy một cô nương váy vàng chạy ra khỏi phủ thân thích, nàng ta mắc tội gì à?”
Kim Minh đáp: “Huynh quên ta vừa nói gì à? Đàn bà thành Chướng chỉ có một tội duy nhất là tự ý phá thai. Gia đình ả rất kỳ lạ, nam không muốn dựng vợ, nữ không muốn gả chồng.”
Khi đề cập tới chuyện này Kim Minh có vẻ gượng gạo, sau đó cậu ta kể cho Ngôn Khanh nghe lời đồn trong thành Chướng: “Cô ả tên là Liễu Dĩ Nhụy. Bấy giờ nói gì ả cũng nhất quyết không lập gia đình khiến phủ thân thích phát điên lên được. Họ lôi toàn bộ đàn ông thành Chướng đủ tuổi cưới xin đến cho ả chọn mà ả chẳng thích một ai. Thấy ả không ưng dân thành, họ lại ra ngoài kiếm mấy anh chàng vóc dáng cao to ngoại hình xuất sắc, thế mà vẫn không vừa ý ả.”
Ngôn Khanh: “…”
Kim Minh nói: “Đàn bà thành Chướng có địa vị rất cao, về cơ bản phủ thành chủ và phủ thân thích đều tôn trọng ý muốn của các nàng. Cuối cùng đôi co mãi không đến hồi kết, phủ thân thích nổi giận, chuốc thuốc ả ta – chính là hương hoa mê đắm ta chỉ cho huynh ấy. Hương này làm ả phát sinh quan hệ với người khác trong mê man, chẳng biết gã này là ai nhưng chung quy là cũng có bầu.”
“Phủ thân thích tuyên bố ả không lập gia đình cũng được, tình yêu nam nữ chỉ là trò vui thú, miễn ả bằng lòng sinh con là ổn cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT