Thái độ của Tử Tiêu với Kính Như Ngọc không hề đổi khác, lão yên lặng không đáp.
Kính Như Ngọc nói: “Ngồi xuống trò chuyện chút đi.”
Trong rừng phong xanh, có một đình hóng mát.
Nhấc chiếc lá phong khô héo trên mặt bàn, Kính Như Ngọc nhẹ nhàng mở miệng: “Thời gian trôi nhanh thật. Nghe nói Tạ Ứng đã bế quan một trăm năm?”
Tử Tiêu cắm đao bên cạnh, ánh mắt lão dữ tợn như vết sẹo kéo dài giữa mặt: “Ngươi muốn nói gì?”
Kính Như Ngọc mỉm cười: “Tử Tiêu, Tạ Ứng là đệ tử đứng đầu tông Vong Tình các ngươi, ngươi là trưởng bối mà chẳng lẽ không nên quan tâm hắn nhiều hơn à.”
Tử Tiêu: “Chuyện của hắn không đến lượt ngươi để ý, càng không đến lượt ta.”
Kính Như Ngọc nói: “Yên tâm, ta chưa ngu xuẩn đến nỗi gây hấn với Tạ Ứng. Ta chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.”
“Vị chủ điện Tiêu Ngọc này quá trẻ, chỉ mới vào tông Vong Tình chừng hai trăm năm. Trong hai trăm năm có thể vừa áp đảo bảng Thanh Vân vừa phá cảnh giới hóa thần, quả là tài năng đến rùng mình chấn động. Sau khi tiếp nhận Tiên minh, hắn dùng “sát” diệt loạn, lập uy trước cửu tông, nhưng lại gạt hết mọi chuyện mà một thân một mình xông vào Ma vực tại thời điểm nắm quyền vững chắc nhất. Ngươi nghĩ Tạ Ứng đã suy nghĩ cái gì?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play