Ngôn Khanh xách Bất Đắc Chí đứng dưới mái hiên của hành lang gấp khúc, cách mấy trăm năm xa xôi, y yên lặng chứng kiến những cảm xúc vui buồn của Vi Sinh Trang.
Nếu nói riêng về nội dung thì kỳ thực câu chuyện này không thể làm y cảm động. Y từng thấy nước mắt của quá nhiều người, bất luận là Chương Mộ Thi của thành Thanh Nhạc, Tử Tiêu trong rừng phong xanh hay là Kính Như Trần giữa trận hỏa hoạn ở điện Tuyền Cơ. Cuộc sống của ai nấy trong số bọn họ đều bị hủy hoại bởi ma chủng. Máu và nước mắt của Vi Sinh Trang chẳng qua chỉ là một hình ảnh phản chiếu của cuộc đời tàn khốc mà thôi.
Nếu để bàn về tính biến động của cuộc đời thì câu chuyện của Vi Sinh Trang có lẽ còn không bằng lời nguyền hoa song sinh ở Phù Hoa.
Nhưng nàng là mẹ Tạ Thức Y, vậy nên Ngôn Khanh vẫn có cảm giác không đành lòng. Y cúi đầu nhìn lá rụng và yên lặng rất lâu.
Thù hận, dã tâm, mưu kế đã thấm đẫm vào xương tủy Lan Khê Trạch. Tạ Thức Y kế thừa sự lạnh lùng và trí khôn của gã, chẳng qua hắn lại không hận lúc bước trên con đường Xuân Thủy Đào Hoa. Vi Sinh Trang đã trao cho hắn trái tim thuần khiết, để hắn có thể – dù là ở nhân gian hay địa ngục – giữ vững lý trí, lòng trong suốt như ngọc lưu ly.
“Lan Khê Trạch không đáng để bà phải trả giá nhiều thứ đến vậy.”
Ngôn Khanh thầm thì dưới góc nhìn của người ngoài cuộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT