“Đội trưởng…” Tùy Bưu không ngờ Đường đội trưởng đã rời khỏi họ mà vẫn quan tâm mang đồ ngon cho họ.

Năm ký gạo này quý giá lắm, đã đủ để đổi hai mươi ký bánh ngũ cốc, mọi người đều có thể ăn no rồi!

Hiện giờ, lương thực ở căn cứ đang khan hiếm, họ chỉ có thể ăn no khi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn bình thường đều đói. Không còn cách nào khác, ai cũng như vậy, họ có thể ăn no bảy phần đã là tốt rồi.

Đường Duệ vẫy tay chuẩn bị rời đi, anh còn phải vội về trồng trọt.

Dạo gần đây, anh trồng trọt đến nghiện luôn rồi, sau khi còng lưng lao động, nhìn thấy ruộng không còn cỏ dại, lòng anh rất có cảm giác thành tựu. Cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của những người thích trồng hoa, nuôi cỏ trên ban công trước ngày tận thế.

Cái cảm giác ra đồng nhìn thấy gì thì hái nấy, thật sự rất gây nghiện, giờ là lúc đồng ruộng đang rất cần người, anh còn phải về nhổ cỏ dại, sau này mấy việc vặt này đều do anh phụ trách, Liễu Tô chỉ phụ trách dùng dị năng thôi, có hai người cùng làm đồng, giờ cô cũng có thể thở phào vì không cần làm từ sáng tới tối nữa.

Bên này Đường Duệ lòng nôn nao muốn về, tâm trạng cũng rất thoải mái, anh không ngờ tỉ lệ đổi lương thực bây giờ cao vậy, cũng do con người không thể ăn nhiều cám lúa mì, ăn nhiều sẽ khó tiêu.

Chỗ lương thực và khoai đổi được trăm ký cám lúa mì, đủ cho gà ăn một thời gian. Dự kiến một thời gian nữa lương thực sẽ được tung ra thị trường với quy mô lớn và giá sẽ giảm, hiện tại chỉ vì thiếu lương thực nên mới có thể đổi được.

Đường Duệ đi xe trên con đường đất, xung quanh hoang vắng không một bóng người, cỏ dại mọc cao gần tới vai, anh cảm thấy cỏ mọc nhanh bất thường, nhưng không biết có ảnh hưởng đến ruộng không, chỉ đành để trong lòng rồi sau này xem xét.

Liễu Tô bên này bận xong đã là hơn 2 giờ chiều, trưa lười nấu cơm, đói thì ăn tạm ba cái bánh bột ngô chiên, dưa chuột muối chua mang về từ căn cứ đã ăn hết.

Giờ có thời gian, cô chuẩn bị muối mấy hũ dưa.

Dưa muối lúc ăn cơm gắp một đũa thì tuyệt lắm, có loại ngọt cay, có loại chua cay. Trước đây cô luôn muốn làm nhưng không có thời gian, giờ thì có rồi.

Liễu Tô tiện tay xem qua hệ thống mua sắm, đổi cát cánh, bắp cải, củ cải, đậu đũa mỗi loại trăm rưỡi ký, lại đổi thêm hai mươi ký muối, ớt bột, xì dầu, giấm.

Cô thầm nghĩ chắc vậy cũng đủ rồi, nếu không đủ thì nấu nhạt một chút, có hương vị là được.

Làm xong ăn kèm cháo trắng thì tuyệt đỉnh.

Trước ở căn cứ, Liễu Tô chỉ có thể muối dưa chuột, đó là món đơn giản nhất, giờ có điều kiện rồi phải làm hẳn hoi, đầy đủ các loại.

Nhớ lại đoạn video từng xem, muối kim chi còn cần cả táo và lê, cô đổi thêm mười ký, còn có hành và gừng, mỗi loại hai mươi ký.

Hệ thống mua sắm từ cấp 4 lên cấp 5 cần tiêu 8000 kim tệ. Liễu Tô mua nhiều cũng vì muốn lên cấp nhưng giá cả trong cửa hàng không cao, đã mua đầy mấy nghìn cân mà chỉ tiêu chưa đến 4000 kim tệ, đành phải từ từ.

Cô không thiếu kim tệ, nhưng cũng không thể tiêu bừa bãi để lên cấp, cô không phải người như vậy.

Không thể lãng phí thực phẩm, điều này đã ăn sâu vào cô.

Nhìn mấy hũ dưa muối, Liễu Tô bỗng nghĩ đến việc xây nhà cũng nên làm một cái tầng hầm để lưu trữ đồ ăn, rau củ các kiểu. Đã xây thì xây nhiều cái, không thể chỉ một. Ở kho có một cái tầng hầm, nhà cũng xây một cái tầng hầm, có điều kiện rồi, phải làm hoành tráng lên.

Liễu Tô ghi nhớ chuyện này trong lòng, đợi khi người ở căn cứ đến bàn chuyện xây nhà với cô thì sẽ nhắc lại, không được quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play