Lúc đó, chỉ muốn về nhà thừa kế trại nuôi heo của gia đình, nhưng rồi thiên tai ập đến, trại heo cũng không còn. Mỗi khi nhắc đến, Tùy Bưu luôn đầy hối tiếc và đau khổ. Họ đã nghe câu chuyện này nhiều đến mức tai sắp đóng kén rồi.
Lần này, Đường Duệ đến cũng là đến để mượn bí kíp nuôi trồng từ Tùy Bưu.
“Nghe nói cậu giỏi nuôi gia súc, cho tôi mượn bộ bí kíp nuôi gà và thỏ của cậu xem trước, đợi tôi phát triển tốt rồi, tôi sẽ giới thiệu cậu với Liễu Tô.”
Tùy Bưu lập tức đồng ý, chuẩn bị quay về lấy sách. Trước khi đi, anh ta tiện hỏi: “Đội trưởng cần cái này làm gì? Anh có gà và thỏ sao?”
Đường Duệ gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, như thể việc này không đáng ngạc nhiên chút nào, hoàn toàn quên mất lúc anh nhìn thấy gà con, thỏ con đã sốc như thế nào, còn thức trắng đêm ôm gà ngủ.
Giờ anh không còn là người thiếu hiểu biết như Tùy Bưu nữa, anh là người đã sống sót sau thảm họa, không phải người bình thường.
Sự ngưỡng mộ trên khuôn mặt của Tùy Bưu gần như không thể giấu nổi, sao đội trưởng lại nhanh chóng thực hiện được giấc mơ của anh ta thế này. Đội trưởng chẳng biết gì, để anh ấy nuôi thật lãng phí, chẳng bằng để lão Tùy này nuôi thì tốt hơn.
Tùy Bưu nghĩ lung tung nhưng không quên việc lấy sách. Về đến phòng, anh ta tìm ngay “báu vật” cất giữ rồi chạy đến chỗ đội trưởng, ngay cả lời của bạn cùng phòng anh ta cũng không nghe thấy, lúc này không thể để người khác làm lỡ sự tiến bộ của mình. Anh ta phải thể hiện tốt, biết đâu đội trưởng cũng sẽ nhận anh ta vào làm, đến lúc đó anh ta có thể giải ngũ, theo đội trưởng làm việc.
Chưa đầy năm phút, Tùy Bưu đã đuổi kịp Đường Duệ.
Đường Duệ cũng không ngờ Tùy Bưu nhanh vậy, anh đang chậm rãi lái xe ra khỏi doanh trại.
Đường Duệ liếc nhìn Tùy Bưu, cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh ta thật buồn nôn, chả yêu nổi: “Sách đâu?”
Tùy Bưu vội vàng đưa sách bằng hai tay: “Đây, đội trưởng, anh thấy em thế nào? Lão Tùy em tuy không giỏi gì khác nhưng nuôi heo thì đúng là số một. Nếu anh phát đạt rồi thì đừng quên em nhé.”
Đường Duệ nhận sách, lật sơ qua rồi cất vào chiếc túi đeo sát người, đợi về nhà rồi mới xem kỹ. Hiện giờ sách có chất liệu là giấy đắt đỏ lắm, chỉ có Tùy Bưu mới chịu cho mượn như vậy, người thường không ai nỡ cho mượn đâu, cho nên không thể làm hỏng được.
“Tôi xem xong sẽ trả lại cậu.” Đường Duệ vỗ vai Tùy Bưu, chuẩn bị tạm biệt, còn việc hứa hẹn gì đó thì chắc chắn là không có. Cần gì hứa hẹn, phải nhìn vào hành động chứ không phải lời nói.
“Không vội, đội trưởng cứ xem đi, anh đừng quên lão Tùy này là được.” Tùy Bưu đã lật cuốn sách này hàng trăm lần rồi, gần như có thể thuộc lòng nên không hề sốt ruột muốn lấy lại.
“Được rồi, chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên.”
Nông trường không phải của Đường Duệ, anh không thể quyết định, cụ thể vẫn phải về hỏi Liễu Tô, hiện tại cũng không thể hứa hẹn gì với Tùy Bưu.
Nhưng nhìn tình hình nông trường hiện tại, thuê Tùy Bưu dài hạn có lẽ còn khó khăn, vì Tùy Bưu ăn quá nhiều, người thường không nuôi nổi, đợi đến khi thu hoạch lương thực mới khả thi.
Dĩ nhiên, đó đều là chuyện sau này, tất cả phải do Liễu Tô quyết định.
“Đúng rồi, nếu có thời gian thì cậu giúp tôi để ý xem có động vật biến dị nào có lợi cho nông trường không.” Đường Duệ trên xe căn dặn.
“Như những con có thể ăn sâu bọ hoặc bắt chim đều được, còn đây là năm ký gạo, mang về cho anh em cải thiện bữa ăn, coi như mừng tôi tìm được công việc mới, đợi sau này có dịp tôi sẽ mời các cậu ăn cơm, giờ tôi phải đi rồi.”
Lúc chia tay, ngay cả Đường Duệ cũng không khỏi nói vài câu, số phận vô thường, không ai dám đảm bảo luôn bình an trở về.
Nhưng may mà thiên tai đã kết thúc, những động vật biến dị khổng lồ chỉ cần không tấn công thành phố, họ cũng sẽ không đi làm phiền chúng nó, trái đất lớn như vậy sẽ có đủ chỗ ở.
Mọi người đều có thể sống yên ổn.