Những người khác nghe anh ta nói vậy đều không đồng ý, sao họ có thể làm chuyện chiếm của lời người khác như vậy được chứ?
Mối quan hệ này là có qua có lại, hôm nay bọn họ ăn của anh ta, ngày khác bọn họ mời anh ta ăn lại là được. Cũng không đến mức họ quẹt điểm tích lũy trả lại anh ta, như vậy thì quá khách sáo rồi, nhưng nếu họ không trả lại chắc chắn không được, vậy chẳng phải thành họ ăn bám người ta sao?
Đều là anh em tốt, không làm chuyện thất đức đó.
“Được rồi, các anh muốn sao cũng được.” Lúc đầu hai bên qua lại vài câu, Trần Quân cũng không nhượng bộ, song, cuối cùng không còn cách nào, anh ta chỉ đành vui vẻ đồng ý.
Thế nhưng trong lòng anh ta vẫn rất vui vẻ, anh ta thích không khí trong đội của bọn họ. Mọi người đều không phải là loại người tham lam không đáy, mọi người như vậy, ở bên nhau mới vui vẻ được.
Điều này khiến anh ta cảm thấy tình cảm của mình không đặt sai chỗ.
Trương Thụ đứng bên cạnh nhìn cũng không lên tiếng, đợi mọi người nói xong anh ấy mới lên tiếng: “Được rồi, ăn cơm thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play