Khi trở lại thì thấy trại đã thay đổi thật nhiều, sáng nay Đường Duệ làm việc quá nhiều.
Đường Duệ sắp xếp cả khu trại lại một cách đơn giản, rõ ràng cũng không có thay đổi gì quá nhiều nhưng nhìn sơ qua lại ngăn nắp không ít, còn lấy gạch vụn và đá vụn lót trên mặt đất. Làm như vậy thì khi đi đường cũng sẽ không bị dính bùn đất.
Còn lấy cây gỗ và bạt nhựa dựng thành một cái lều. Chất các đồ đạc lặt vặt vào một bên thật ngay ngắn, nhìn không còn bừa bộn nữa.
Sau đó còn lấy cái giá, bày ra cái lò nấu cơm và các loại gia vị đặt xung quanh.
Tóm lại làm còn tốt hơn so với Liễu Tô.
Trước kia Liễu Tô chỉ có một mình nên xem trại thành nơi để ngủ, ban ngày cũng không ở nơi này, suốt ngày bận rộn việc trồng trọt nên thực tế chẳng thèm lo đến nơi này, hiện giờ Đường Duệ dọn dẹp như thế là thấy được chỗ không giống ngay.
Đường Duệ bảo Liễu Tô ngồi nghỉ ngơi, anh đi nấu cơm, nấu xong sẽ gọi cô.
Liễu Tô ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi cũng không rãnh rỗi, nghĩ đến nhân khẩu trong nhà tăng thêm nên chuẩn bị đi khai hoang.
Khai hoang thêm một mẫu đất để trồng lương thực và rau dưa, gia súc khác với động vật biến dị.
Chất độc trong thực vật biến dị đối với động vật biến dị mà nói tối đa cũng chỉ là khó ăn, nhưng nếu ăn cũng không có ảnh hưởng gì, gia súc lại không thể ăn được, gà và thỏ nuôi trong nhà đều phải nuôi bằng lương thực tự trồng.
Nếu ăn thực vật biến dị thì nhẹ sẽ bị tiêu chảy, nặng sẽ chết.
Vậy thì nhất định là không thể cho gia súc ăn. Liễu Tô hết cách nên chuẩn bị trồng nhiều thêm một mẫu đất.
Nếu nhiều hơn nữa, có làm thế nào cũng làm không nổi, cứ thêm một mẫu trước đi.
Nhưng Liễu Tô lại không quá hiểu rõ về thức ăn của thỏ và gà, cô dự tính trồng bắp và lúa mì, có lẽ sẽ ăn được.
Liễu Tô đi ra ngoài nhìn thấy Đường Duệ đang nấu cơm ở nơi đó, ôi mẹ ơi, nhà ai có người nấu cơm mà còn đẹp như trong tranh vẽ vậy.
Liễu Tô chỉ là người phàm, không thể miêu tả được mà chỉ cảm thấy quá đẹp, nhưng đẹp ở nơi nào cô không nói được.
Cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, đi thẳng tới.
“Tôi muốn khai hoang thêm một mẫu đất, nuôi gà và thỏ cần phải cho chúng ăn một ít lương thực, nếu vẫn không lớn lại khai hoang thêm một mẫu để nuôi bọn chúng, được không?”
Đường Duệ tranh thủ thời gian trả lời một câu: “Em còn có thể làm nổi? Em đã khai hoang tám mẫu rồi.”
Liễu Tô cũng không nhận thua: “Được mà, tôi muốn trồng nửa mẫu bắp và nửa mẫu lúa mì trước, được không?”
Đường Duệ cũng không biết nuôi động vật phải cho ăn gì, chỉ là cho chúng ăn lương thực lại thất rất đau lòng: “Có cần thiết dùng bắp và lúa mì không?”
“Tôi định trộn lại rồi cho chúng ăn, sau đó cho ăn thêm chút vỏ lúa mì, thân bắp này nọ, hơn nữa bên kia tôi đã trồng cỏ xong, cái này chúng nó cũng có thể ăn. Sau này mấy thân cây bắp ta chừa lại cho bọn chúng một ít, nếu vẫn còn dư thì bán là được.”
Thân cây bắp này nọ ở căn cứ đều thu về hết, có lợi ích rất lớn đấy, không thể ném.
Đường Duệ gật đầu, trước cứ như vậy đi, ngày mai anh lấy được hướng dẫn chăn nuôi rồi nói tiếp: “Vậy em ăn xong cơm rồi hãy đi, còn chừng mười phút nữa là nấu xong rồi.”
“Anh nấu cơm nhanh thế ư?” Trước kia Liễu Tô tự mình nấu cơm, lần nào cũng bận rộn cả một giờ, có một lần nhóm người Thường Minh đến đây, cô nấu xong cơm đã tới giữa trưa.
“Có thể do tôi quen tay, mau, em đi xúc cơm đi, xong ngay đây.”
Đường Duệ nói xong thì tăng nhanh tốc độ, hai người đều đói, làm nhanh hơn thì được ăn nhanh hơn.
Giữa trưa Đường Duệ nướng con chim biến dị kia, con chim biến dị này cũng không nhỏ, mỗi con đều to bằng con bồ câu, tổng cộng bắt được năm con thì nướng hết toàn bộ.
Trước khi bắt Liễu Tô cũng không biết trong đất của cô đã có năm con mai phục ở đây, đám chim này ăn vụng hết bao nhiêu lương thực của cô rồi, thiếu một hạt thôi cô cũng đau lòng.
Thừa dịp hiện tại rau xanh còn non, anh xào một đĩa rau xà lách, rau xanh non trong ăn ngon vô cùng, Liễu Tô ăn rồi cứ liên tục khen không dứt.
Bữa ăn này, không ngoài dự đoán vẫn ăn đến no căng.