Tuy rằng không thể nói mỗi bữa đều sẽ có thịt nhưng hiện tại anh ta cũng đâu có được ăn thịt ba bữa. Không có việc gì anh ta vẫn phải ăn bánh bao ngũ cốc, làm gương cho mọi người mà.
Hơn nữa, một ngày anh ta phải tổ chức tám cuộc họp, đến nỗi anh ta đau cả đầu. Bây giờ vừa trốn trong phòng ăn thịt, làm sao cũng không nghĩ tới thế mà Thiên Hậu lại quay lại.
Thiên Hậu vừa vào phòng, thấy Lâm Kiến đang mắc nghẹn, hai mắt trợn trắng, nó hơi chướng mắt nói: “Được rồi, anh giải trừ khế ước giữa hai chúng ta đi, rồi trả tiền lương mấy năm nay tôi làm trâu làm ngựa dây, tôi sẽ lập tức quay đầu rời đi, giấu chuyện anh ăn vụng thịt xuống dưới đáy lòng, nếu mà tiết lộ một câu tôi sẽ thành chó.”
Thiên Hậu lộ vẻ thương hại, tội nghiệp thằng bé, đã hai tháng rồi chưa được nếm vị thịt, thôi thì cứ ăn một miếng đi. Tôi sẽ không cướp của anh đâu, tôi tức khắc sắp được đến bên Liễu Tô rồi.
Sau này tôi sẽ là một con hổ tự do bay lượn trong nông trường, tất nhiên là phải bay cao, không thể nhìn chằm chằm vào cái lợi nhỏ trước mắt này rồi.
Hai tay Lâm Kiến vỗ ngực một phát, rồi rướn cổ lên dùng sức nuốt xuống, cuối cùng dưới sự trợ giúp của một ngụm nước mới nuốt được cục thịt này xuống. Suýt chút nữa thì mười tám năm sau lại là một trang hảo hán rồi. Chủ yếu là anh ta còn chưa sống đủ.
“Thiên Hậu à, giải trừ khế ước không thành vấn đề, bây giờ tao sẽ giải trừ, chỉ là tiền lương này, mày xem nhiều năm như thế tao làm gì có tiền? Nếu không mày xem trong phòng này có gì, mày thích gì thì lấy thứ đó nha.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play