Tái Sinh gạt tàn thuốc trong tẩu, đặt sang một bên rồi từ tốn kể lại:
“Đêm đó, tôi rời khỏi phòng làm việc của anh, trở về khách sạn. Ngay sau đó trời nổi sấm chớp, mưa như trút nước. Tôi mở cửa sổ, nghĩ bụng: đây chính là cơ hội! Thầy Vạn đã chỉ cho tôi con đường, anh xem, cả trời đất cũng đổi sắc. Trận mưa như thác đổ này chính là biểu tượng rửa sạch những vẩn đục trong lòng tôi. Thế nên, tôi đã chuyển khoản cho anh. Chuyển rồi, tôi trằn trọc cả đêm, chỉ sợ anh trả lại một phần. Bởi tôi từng nghe người ta nói, việc bị trả lại tiền là điềm xấu. Mà tôi thì muốn tiến về phía trước cơ.”
Nghe đến đây, tôi bật cười lớn, nói: “Tôi vốn không định trả đâu, chính là để anh thấy xót. Đã bỏ ra từng ấy tiền mà không thử, chẳng phải uổng phí sao?”
Tái Sinh kể tiếp:
“Hôm sau, tôi lái xe quay lại nhà máy, giao lại cho em trai. Rồi tôi bảo nó, tôi định đến một nơi yên tĩnh. Ngay đêm đó, tôi lên tàu. Đến Thành Đô, tôi tìm một người bạn, nhờ mối quan hệ xin được giấy tờ, rồi bắt xe vào sâu trong dãy Đại Lương Sơn. Nơi đó gọi là ‘Thiên Thượng Thôn’.”
Tôi gật đầu, nói: “Không dám cất tiếng lớn, e kinh động người trên trời.” (trích thơ Lý Bạch)
Tái Sinh nhấp một ngụm trà, rồi nói tiếp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play