Từ sau đó, mặc kệ anh Thạch phân tích thế nào, tôi cũng không thể nghe lọt tai nữa. Chỉ biết uống rượu giải sầu, chỉ biết không ngừng gật đầu “ừm, ừm, ừm”.
Ngồi thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi ngửa cổ uống cạn ly rượu:
“Anh Thạch, anh đúng là bạn thật, nếu không thì tôi còn bị bịt mắt mãi.”
Ra khỏi nhà anh Thạch, tôi cố tỏ ra vui vẻ. Nếu lấy gia đình để ví như một con thuyền nhỏ, cuộc sống là dòng sông, thì cha mẹ tôi chính là những người đang ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh. Mà giờ đây, gió giông sắp nổi, sóng nước cuồn cuộn, tôi có thể nói với họ rằng khoang thuyền đã bị thủng không?
Không thể.
Tôi phải gánh lấy mưa gió, trước hết phải bàn bạc đối sách với chị gái và anh rể tôi.
Tôi băng qua đường, đến quán phở. Chị tôi đang bận rộn, thấy tôi liền vội vã đưa tôi lên tầng hai, vào phòng khách rồi đóng cửa lại. Chúng tôi nói chuyện suốt dọc đường, những gì chị nắm được còn nghiêm trọng hơn những gì anh Thạch đã nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT