Tôi đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, rồi dừng lại: đúng rồi, phải nhanh chóng xoay tiền thôi.
Mình không có thì đi mượn. Nhưng mượn ai bây giờ?
Mượn chị gái? Trừ khi tôi nói là mình đang cần gấp cho bản thân, chứ nếu nói mượn để giúp sư phụ thì thể nào chị ấy cũng hỏi: sư phụ làm sao thế? Mà tôi thì thật lòng không muốn chuyện nhà sư phụ bị người ngoài biết.
Anh rể? Ừm, khả thi đấy. Mượn mười vạn chắc không thành vấn đề. Hơn nữa anh ấy là đàn ông, chắc không hỏi nhiều.
Còn lại… tôi bắt đầu lọc lại danh sách quen biết. Đông Tử – không có tiền. Ức Đồng – cũng không. Long ca thì có đấy, nhưng ngại mở lời. Hội trưởng Tống là mối giao tình quân tử, chỉ hợp nói chuyện văn chương, dính đến tiền thì lại thành thấp hèn. Còn anh Thạch – lần trước chính anh ấy cũng phải đi mượn em gái mình.
Quả thật ứng với câu: “Không mượn tiền thì bạn bè khắp nơi, vừa mở miệng mượn tiền thì gà bay chó sủa.”
Chỉ còn lại một người – Sở trưởng Minh. Nhưng như thế thì có vẻ mang ơn cầu báo, không được hay ho lắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play