Ánh trăng lặng lẽ treo cao, kinh thành vẫn đông đúc nhộn nhịp, người xe tấp nập, náo nhiệt không ngớt. Phố xá phủ đầy niềm vui chúc mừng tân Trạng Nguyên, người người vừa hân hoan vừa tán dương không dứt.
Trong một gian nhã phòng tửu lâu, tiếng cười nói rộn ràng, từng lượt mời rượu chúc tụng vang lên không ngớt. Trên bàn đầu, thanh niên tuấn tú nổi bật nhất ngồi ngay ngắn, mặc áo bào xanh ngọc, tóc búi gọn trong ngọc quan, dưới ánh đèn dầu tứ giác, khuôn mặt như phù dung lóe lên ánh sáng như ngọc.
Nếu không phải đã biết rõ bản tính người này... thì e là cả đám đã bị bộ da đẹp đẽ đó lừa gạt rồi. Mọi người khẽ trao đổi ánh nhìn, một nam tử áo trắng cầm chén rượu tiến lên, cười nói:
“Yến hiền đệ, sau này chúng ta còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều, nào nào, ca ca kính ngươi một ly!”
Thanh niên cười sảng khoái, cạn sạch chén rượu không chút do dự. Nhưng còn chưa kịp chờ người ta nịnh hót thêm đôi câu, thì chỉ thấy hắn... ngã thẳng xuống, hai mắt nhắm tịt.
Cả phòng phút chốc im bặt, sau đó như nước sôi trào lên. Mọi người nhào đến, đập mặt, véo người, ấn hổ khẩu, giọng ai cũng hoảng loạn:
“Yến hiền đệ! Yến hiền đệ!”
Không phản ứng.
Cả bọn tỉnh rượu phân nửa, bốn năm người vội vã khiêng người đến y quán. Trên đường, ai nấy đều âm thầm nghĩ cách thoái thác trách nhiệm, phân chia tiền bồi thường cho hợp lý.
Nào ngờ vừa đặt người xuống giường y quán, thanh niên vốn nằm như heo chết đột nhiên tỉnh lại. Hắn dụi mắt, lầm bầm:
“Các ngươi làm gì thế?”
Thời Chí suýt phun ra máu, gằn giọng hỏi:
“Yến hiền đệ, ngươi không sao?”
Yến Hoài định nói “không sao”, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành:
“Đầu đau… ngực nghẹn…”
Hắn ôm hông nhăn mặt: “Thận đau, xương bánh chè rã rời…”
“Làm gì mà đau?!” Thời Chí không tin.
Yến Hoài nhìn quanh một vòng đám nam nhân bao vây quanh mình, rồi liếc thấy lão đại phu đang bị chen ra mé sau. Trong lòng hắn khẽ động, lập tức tỉnh ngộ:
“Hóa ra là các ngươi đánh ta? Đại phu! Mau báo quan!”
Thời Chí suýt nghẹn chết, hét lên:
“Ai mà đánh ngươi! Ngươi uống rượu say xỉu kìa!”
Người khác gật đầu phụ họa: “Đúng đúng! Tự ngươi uống xong thì té, chẳng liên quan gì tới bọn ta!”
Yến Hoài xoa cằm, ra chiều suy nghĩ sâu xa. Thời Chí bực bội xua tay:
“Không sao thì về nhà đi! Cả buổi tụ họp mất hết hứng vì ngươi!”
Hắn quay người bước đi, thì nghe sau lưng Yến Hoài dõng dạc:
“Ta biết rồi! Sau khi ta uống say, các ngươi đánh ta. Ta muốn kiện!”
Rầm — Thời Chí trợn trắng mắt ngã sấp mặt, lăn một vòng, rớt luôn hai cái răng cửa.
“Thời ca! Thời ca!!” Cả bọn nhào tới đỡ.
Lão đại phu vuốt chòm râu cười tủm tỉm, ngồi xem vui vẻ. Dược đồng căng thẳng nắm chặt tay, không biết nên đi báo quan hay bảo vệ sư phụ trước.
Thời Chí miệng đầy máu, quay đầu trừng mắt, Yến Hoài co rụt cổ lại như tiểu tức phụ bị bắt nạt:
“Ngươi xem kìa, lại trừng ta nữa…”
Hắn đảo mắt nhìn quanh, so sánh lực lượng hai bên… bèn lập tức méo miệng:
“Thôi được, các ngươi đông người hiếp đáp người ít như ta. Ta thiệt là thiệt, lần này tạm bỏ qua. Nhưng đừng ép ta thật sự đi báo quan!”
“Ngươi——!” Cả bọn kéo Thời Chí đi gấp, sợ ở lại sẽ không nhịn nổi mà đánh người thật.
Sau khi đám người đi khỏi, lão đại phu quay sang hỏi:
“Tiểu huynh đệ muốn ta bắt mạch không?”
Yến Hoài ợ một cái mùi rượu, xua tay:
“Không cần, người ta đau ở đâu cũng không rõ, chi bằng cho chén chè đậu xanh xem sao?”
Lão đại phu bảo dược đồng chạy ra sau viện lấy chè. Một lúc sau, Yến Hoài nâng chén chè đậu xanh lên, húp sạch một hơi, lau miệng xong cười toe:
“Đa tạ nha, ta đi đây.”
Dược đồng há hốc mồm: “Uống chè xong là khỏe luôn hả?”
“Ờ, đúng vậy.”
Dược đồng nhìn quanh, nghi ngờ đánh giá, thấy hắn hai mắt sáng rỡ liền lầm bầm: “Nếu không có chè đậu xanh thì sao?”
“Không có thì thôi, mắc gì căng.” Yến Hoài ra tới cửa, quay lại vẫy tay:
“Lão đầu à, tái kiến nhé!”
Dược đồng tức đến trừng mắt: “Thật vô lễ! Chúng ta còn cho hắn ăn chè nữa chứ!”
Lão đại phu cười xòa:
“Người ta diễn cho mình xem một màn kịch vui, một chén chè không lỗ vốn.”