Thần Toán Tử che mắt bằng một dải lụa trắng, gầy đi rất nhiều. Hắn chống một cây gậy trúc làm quải trượng, mỗi bước đi đều dùng quải trượng dò đường, dáng vẻ chậm rãi giống như một người mù thật sự.
Đợi đến khi cổng viện đóng lại, hắn mới thu quải trượng, bước đi như bay tiến vào đại sảnh, ngồi đối diện với Tạ Phi Bạch.
“Tạ cung chủ lại đích thân đến trấn nhỏ này tìm tiểu sinh, thật sự là phúc phận tu luyện ba đời của tiểu sinh,” Thần Toán Tử không khách khí mà thò tay lấy hạch đào trên bàn ăn, “Ai nha, Ấn hộ pháp đừng trừng tiểu sinh nữa, tiểu sinh đâu có nhìn thấy.”
Ấn Vô Huyền khoanh tay, hừ lạnh: “Ngươi đã nhìn không thấy, làm sao biết ta đang trừng ngươi?”
Thần Toán Tử đắc ý rung đùi: “Tiểu sinh chẳng qua mới ăn một viên hạch đào thôi, ánh mắt của Ấn hộ pháp suýt chút nữa đâm thủng người ta rồi. Nói cho cùng, Ấn hộ pháp còn nên cảm ơn tiểu sinh ấy chứ. Nếu không phải tiểu sinh bảo ông chủ Đào truyền tin cho Vân Ẩn Cung, thì Ấn hộ pháp hiện tại chưa chắc đã được gặp Tạ cung chủ đâu. Tạ cung chủ, ngài nói đúng không?”
“Là ngươi phái người truyền tin?” Thái độ của Ấn Vô Huyền lập tức tốt lên không ít, “Được rồi, hạch đào ngươi thích ăn thì cứ ăn.”
Tạ Phi Bạch lại đẩy bát hạch đào về phía mình, nói: “Đây là Ấn hộ pháp bóc cho bổn tọa. Thần Toán Tử tiên sinh muốn ăn, thì tự mình bóc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT